Nguyễn Thi Minh Thu
Bài văn nghị luận phân tích đoạn trích "Người sót lại của rừng cười" (Trích trong tác phẩm "Rừng cười" của Nguyễn Huy Thiệp)
Mở bài:
"Rừng cười" là một trong những tác phẩm nổi bật của nhà văn Nguyễn Huy Thiệp, được viết trong giai đoạn văn học Việt Nam đổi mới. Đoạn trích "Người sót lại của rừng cười" là một trong những phần quan trọng của tác phẩm này, thể hiện một cách sâu sắc tâm trạng, số phận của nhân vật trong bối cảnh xã hội đầy biến động. Qua đoạn trích, nhà văn không chỉ thể hiện sự ám ảnh về một quá khứ tàn nhẫn mà còn gửi gắm thông điệp về sự cô đơn, bất lực của con người trước những khắc nghiệt của cuộc sống.
Thân bài:
- Nội dung và thông điệp của đoạn trích:
- Đoạn trích "Người sót lại của rừng cười" kể về một nhân vật sau khi trải qua một thời gian dài bị cuốn vào những cuộc chiến tranh, xung đột trong xã hội. Nhân vật này trở thành "người sót lại", là kẻ duy nhất còn sống sót giữa đống đổ nát của một xã hội đầy bạo lực và tàn ác. Nhân vật mang trong mình nỗi buồn sâu thẳm và sự lạc lõng trong một thế giới không còn lý tưởng, tình người.
- Nguyễn Huy Thiệp không chỉ muốn phản ánh sự tàn khốc của chiến tranh, mà còn khai thác tâm lý của những con người đã bị vắt kiệt, mất mát tất cả và sống trong một xã hội không có niềm tin, không có hy vọng. Đoạn trích đã khắc họa rõ nét sự cô đơn, sự bế tắc và tuyệt vọng của con người khi không còn bất cứ điều gì để bám víu.
- "Rừng cười" không chỉ là những cảnh tượng chiến tranh tàn khốc mà còn là biểu tượng cho sự hỗn loạn của xã hội. Trong bối cảnh này, người sống sót chỉ còn là những bóng ma vô hồn, mất phương hướng và không còn niềm tin vào cuộc sống. Sự mỉa mai, châm biếm qua tên gọi "rừng cười" càng làm tăng thêm cảm giác bất lực và u ám.
- Nghệ thuật xây dựng nhân vật và hình ảnh:
- Nguyễn Huy Thiệp đã sử dụng nghệ thuật xây dựng nhân vật rất tinh tế trong đoạn trích này. Nhân vật "người sót lại" không chỉ là một cá thể đơn lẻ, mà là đại diện cho một thế hệ bị tổn thương bởi chiến tranh, xã hội khắc nghiệt. Cái tên "người sót lại" đã thể hiện sự mỉa mai và đau đớn, như một lời tố cáo về sự vô nghĩa của chiến tranh và tàn bạo của xã hội.
- Bên cạnh đó, nhà văn còn sử dụng nghệ thuật mô tả chi tiết và tượng hình để làm nổi bật sự xơ xác, tàn tạ của con người trong xã hội này. Những hình ảnh như "rừng cười", "xác người", "cánh tay đứt lìa" không chỉ miêu tả cảnh vật mà còn phản ánh một cách sâu sắc những tổn thương tâm lý, sự tàn nhẫn mà con người phải đối mặt.
- Hình ảnh "rừng cười" là một biểu tượng độc đáo trong tác phẩm. Rừng không phải là nơi đem lại sự sống, mà lại là nơi phát ra những tiếng cười man rợ, tạo nên một không khí đầy u ám và lạnh lẽo. "Cười" trong "rừng cười" không phải là tiếng cười vui vẻ mà là sự giễu cợt, chế nhạo số phận của những con người đã từng hy vọng, nhưng cuối cùng phải chấp nhận cái chết hoặc sự vô nghĩa trong cuộc sống.
- Phân tích nghệ thuật biểu đạt:
- Nguyễn Huy Thiệp sử dụng lối viết giàu hình ảnh và đầy ám ảnh, khiến người đọc không chỉ cảm nhận được không khí nặng nề của xã hội mà còn trực tiếp cảm nhận được những cảm xúc lẫn lộn trong lòng nhân vật. Bằng cách sử dụng ngôn ngữ khắc khổ, ngắn gọn, tác giả tạo ra một không gian chật hẹp, đầy đau đớn và bất lực. Những đoạn văn miêu tả về "rừng" và "cười" khiến người đọc không khỏi rùng mình trước sự đối lập giữa hình ảnh tự nhiên và cảm giác đen tối trong tâm hồn nhân vật.
- Một trong những đặc sắc nghệ thuật khác là việc sử dụng biểu tượng. "Rừng" và "cười" là hai hình ảnh được kết hợp một cách tài tình để diễn tả sự bất ổn, sự hoang mang của con người trong hoàn cảnh chiến tranh. Rừng, một hình ảnh tự nhiên, thường gợi lên sự sống, nhưng trong tác phẩm lại trở thành nơi chứa đựng những tàn dư của sự chết chóc, nơi không còn sự sống, chỉ còn lại tiếng cười khủng khiếp và nỗi đau.
- Đặc biệt, việc xây dựng cấu trúc đối lập giữa "rừng" và "cười" còn làm nổi bật tính bi kịch của số phận con người. Khi con người không còn gì để cười, khi họ không còn sức sống, thì chỉ còn lại một tiếng cười thảm thương, phản ánh sự u tối và vô vọng.
Kết bài:
Đoạn trích "Người sót lại của rừng cười" là một tác phẩm sâu sắc, chứa đựng nhiều ý nghĩa và giá trị nghệ thuật độc đáo. Tác phẩm không chỉ phê phán chiến tranh, mà còn phản ánh sự lạc lõng, tuyệt vọng của con người trong một xã hội không có lý tưởng, không có tình người. Nguyễn Huy Thiệp qua đó gửi gắm thông điệp về sự quan trọng của tình người và hy vọng vào một tương lai tươi sáng, trong khi vẫn khắc họa rõ nét thực tế tàn khốc và u ám của xã hội.