20/06/2025
20/06/2025
03/07/2025
Ho Do Do năm ngoái ko đc thi hsg cấp huyện
29/06/2025
thất bại vì tình bạn á
20/06/2025
Một lần, tôi đã bỏ lỡ cơ hội quan trọng để giúp đỡ một người bạn, và đến tận bây giờ, tôi vẫn còn cảm thấy hối tiếc về điều đó. Lúc đó, tôi đang bận rộn với việc chuẩn bị cho một kỳ thi quan trọng, và một người bạn thân của tôi, Hoa, gặp khó khăn trong việc học một môn học. Cô ấy đã nhờ tôi giúp đỡ, nhưng tôi đã từ chối vì sợ ảnh hưởng đến việc học của mình. Sau đó, tôi nghe tin Hoa đã không đạt được kết quả tốt trong kỳ thi. Tôi cảm thấy vô cùng có lỗi vì đã không dành thời gian hỗ trợ bạn mình. Sự vô tâm của tôi đã khiến cô ấy thất vọng và ảnh hưởng đến kết quả học tập của cô ấy. Đến bây giờ, mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn cảm thấy rất ân hận. Bài học rút ra là sự quan tâm và giúp đỡ người khác có thể mang lại những kết quả tích cực, và việc bỏ qua cơ hội giúp đỡ người khác có thể để lại những hối tiếc không đáng có.
20/06/2025
Một lần thất bại khiến em mang nhiều hối hận
Cuộc sống là bản hòa ca của những nốt trầm và bổng, của thành công ngọt ngào và những lần vấp ngã đau đớn. Có những thất bại nhẹ nhàng như gió thoảng, nhưng cũng có những lần trượt chân khiến người ta mãi không quên, bởi đó là bài học của cả một thời tuổi trẻ – nông nổi, kiêu ngạo và chưa đủ chín.
Tôi từng trải qua một lần thất bại như thế. Một lần thất bại không chỉ khiến tôi mất đi một cơ hội, mà còn để lại trong lòng tôi những nuối tiếc âm ỉ suốt một thời gian dài.
Năm ấy, tôi học lớp 8 – một năm học mà tôi được chọn vào đội tuyển Văn của trường để chuẩn bị cho kỳ thi học sinh giỏi cấp quận. Từ nhỏ, tôi đã say mê Văn học. Tôi yêu những vần thơ nhẹ như khói sương, những áng văn đẫm cảm xúc, những suy tư mang theo dấu ấn của tâm hồn con người. Lòng yêu thích ấy giúp tôi luôn đạt điểm cao trong các bài viết, được thầy cô và bạn bè ghi nhận. Nhưng cũng chính điều đó khiến tôi nảy sinh một sự tự mãn ngấm ngầm – thứ kẻ thù âm thầm của nỗ lực.
Khi bước vào đội tuyển, thay vì ôn luyện chăm chỉ, tôi lại tự cho mình quyền được lơ là. Tôi không học kỹ tác phẩm, cũng không luyện đề nhiều. Tôi mặc định rằng: “Mình giỏi sẵn rồi, chẳng cần cố thêm nữa.” Tôi vẫn viết, nhưng là những bài viết vội vàng, hời hợt và thiếu trau chuốt. Tôi vẫn đọc, nhưng là những trang sách đọc cho qua, không thật sự suy ngẫm.
Ngày thi đến, tôi mang theo niềm kiêu hãnh của kẻ tin rằng mình sẽ đứng đầu. Thế nhưng, đề thi hôm ấy như một gáo nước lạnh dội thẳng vào sự tự tin mù quáng của tôi. Đề yêu cầu phân tích một đoạn thơ hiện đại về tình yêu quê hương, sau đó liên hệ với một tác phẩm tự chọn. Tôi loay hoay trong mớ ký ức lộn xộn, tìm mãi không ra được dẫn chứng thật sự phù hợp. Lời văn trong đầu tôi trôi tuột đi như những con chữ hoảng sợ. Tôi viết được, nhưng mọi thứ đều rời rạc, gượng gạo, như thể tôi và văn chương – người bạn thân thiết năm nào – đột nhiên trở nên xa lạ.
Bài thi ấy không đạt. Tôi không giành được giải, cũng không còn cơ hội đi tiếp vào vòng thành phố. Nhưng điều khiến tôi đau lòng nhất không phải là kết quả, mà là ánh mắt của cô giáo – ánh mắt chứa cả thất vọng và lặng thầm xót xa. Cô không trách, chỉ nhẹ nhàng nói: “Giá như em cố gắng thêm một chút...”
Lời cô khiến tôi nghẹn lại. Từng chữ như cứa vào lòng. Tôi đã đánh mất cơ hội vì sự chủ quan, sự tự mãn đáng sợ. Tôi đã phụ lòng tin của thầy cô, của những người đã kỳ vọng nơi mình. Tôi thất bại – một cách không thể bào chữa.
Từ lần ấy, tôi học cách khiêm tốn hơn. Tôi không còn dám xem nhẹ bất kỳ điều gì. Tôi dành thời gian nhiều hơn cho việc đọc – nhưng là đọc để cảm, để hiểu và để sống cùng tác phẩm. Tôi luyện viết – không phải vì áp lực thi cử, mà vì muốn lời văn của mình thực sự chạm đến trái tim. Tôi hiểu rằng, tài năng không có giá trị gì nếu không đi kèm với sự nghiêm túc và cố gắng không ngừng.
Giờ đây, dù thất bại năm ấy đã lùi xa, nhưng mỗi lần nhớ lại, tôi vẫn thấy tim mình se sắt. Thế nhưng, tôi không hối hận vì đã vấp ngã – mà vì mình từng quá ỷ lại. Nhưng nhờ thế, tôi lớn lên, không chỉ trong học tập mà còn trong cách sống, cách nghĩ, và cả cách yêu lấy những giá trị thực thụ.
Người ta vẫn nói, thất bại là mẹ thành công. Với tôi, lần vấp ngã ấy như một ngọn đèn nhỏ giữa con đường tối: soi rọi cho tôi thấy sự thật, để từ đó bước đi vững vàng hơn.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
01/08/2025
Top thành viên trả lời