Phân tích nghệ thuật đặc sắc trong khổ thơ:
1. Hình ảnh thơ giàu sức gợi:
- Nhân hóa: "Những con đê cường tráng tựa vai nhau" → Biến con đê thành những người lực lưỡng, đoàn kết, gợi sự vững chãi của thiên nhiên.
- Ẩn dụ: "Hoa dại nhỏ" tượng trưng cho vẻ đẹp bình dị, kiên cường của đời sống thôn quê.
2. Ngôn từ giản dị mà tinh tế:
- Đối lập: "Khi tôi đi" – "Khi tôi về" → Khắc họa sự thay đổi cảm xúc của con người trước thiên nhiên.
- Động từ mạnh: "sóng vỗ", "biển hát" → Biến thiên nhiên thành sinh thể có tâm hồn, vừa dữ dội ("vỗ"), vừa dịu dàng ("hát").
3. Nhạc điệu du dương:
- Nhịp thơ 4/3, 2/2/3: Tạo âm hưởng như sóng biển, lúc dồn dập ("sóng vỗ vào nỗi nhớ"), lúc tha thiết ("biển hát điệu dân ca").
- Vần "au" (nhau, nhỏ, nhớ, ca): Gợi cảm giác xa xôi, bâng khuâng phù hợp với tâm trạng nhớ thương.
4. Kết hợp hài hòa giữa thiên nhiên và con người:
- Thiên nhiên ("đê", "sóng", "biển") không chỉ là bối cảnh mà còn là người bạn đồng hành, phản chiếu tâm trạng nhân vật trữ tình.
Tác dụng nghệ thuật:
Khổ thơ kết hợp nhuần nhuyễn nhân hóa, ẩn dụ, đối lập và nhạc điệu, biến bức tranh thiên nhiên thành một không gian sống động, vừa hiện thực vừa lãng mạn. Qua đó, tác giả gửi gắm tình yêu quê hương và sự gắn bó máu thịt với mảnh đất mình sinh ra.
Điểm nhấn:
- Câu thơ cuối ("biển hát điệu dân ca") là hình ảnh đẹp nhất, khẳng định thiên nhiên cũng mang hồn cốt văn hóa dân tộc.