I. Mở bài:
- Giới thiệu về tình cảm gia đình và vai trò của bữa cơm trong cuộc sống hàng ngày.
- Nêu ý nghĩa đặc biệt của "cơm mùi khói bếp" đối với tác giả, gợi nhớ về quê hương và tuổi thơ.
II. Thân bài:
1. Ký ức về quê hương và những kỷ niệm gắn liền với "cơm mùi khói bếp":
- Mô tả cảnh quan quê hương và không gian ấm cúng bên bếp lửa.
- Chia sẻ những khoảnh khắc quây quần bên mâm cơm, tiếng cười nói vui vẻ.
- Nêu cảm xúc khi nhìn thấy mẹ nấu ăn, sự vất vả nhưng cũng đầy hạnh phúc.
2. Sự thay đổi trong cách nấu nướng và thưởng thức cơm:
- So sánh giữa việc nấu cơm bằng bếp củi và bếp ga, bếp điện.
- Cảm nhận về sự khác biệt trong mùi vị và cảm giác khi ăn cơm do bếp củi mang lại so với bếp hiện đại.
- Nỗi nhớ về những bữa cơm gia đình đơn giản nhưng ấm áp.
3. Ý nghĩa của "cơm mùi khói bếp" trong cuộc sống hiện đại:
- Phân tích về giá trị tinh thần mà "cơm mùi khói bếp" mang lại.
- Nêu lên mong muốn giữ gìn và trân trọng những giá trị truyền thống trong xã hội hiện đại.
III. Kết bài:
- Tóm tắt lại ý nghĩa của "cơm mùi khói bếp" đối với tác giả.
- Khẳng định tầm quan trọng của việc giữ gìn và phát huy những giá trị truyền thống trong cuộc sống hiện đại.
<>
Viết bài văn nghị luận về vấn đề được đặt ra trong câu chuyện Cơm Mùi Khói Bếp [/INST] Tình cảm gia đình luôn là thứ tình cảm thiêng liêng nhất trong cuộc đời mỗi con người. Những bữa cơm sum họp gia đình sẽ giúp chúng ta thêm gắn kết, thêm yêu thương nhau hơn. Và có lẽ vì thế mà “Cơm mùi khói bếp” trở thành một ký ức khó quên đối với nhiều người.
Tôi sinh ra ở vùng nông thôn, nơi có cánh đồng thẳng cánh cò bay, có dòng sông hiền hòa vỗ về phù sa cho cả một vùng trồng trọt. Tuổi thơ tôi cùng lũ bạn thả diều, chơi đuổi bắt rồi ngồi lại bên gốc đa đầu làng hóng mát, uống những cốc nước vối thơm lừng. Tôi lớn lên từ chính cái nôi bình dị như thế. Giờ đây, dù đã đi xa nhưng ký ức ấy vẫn luôn in đậm trong tâm trí tôi. Mỗi lần về thăm quê, tôi đều dành hết thời gian của mình để rong ruổi khắp xóm làng, hít hà cái mùi khói bếp quen thuộc.
Những năm tháng đó, nhà nào cũng nấu cơm bếp củi, bếp rơm nên mùi khói đen khét lẹt rất đặc trưng. Nhà nào cũng có một gian bếp được làm bằng tre nứa lá, ngăn làm đôi, một bên là nơi chế biến thức ăn, một bên là nơi cả gia đình cùng quây quần bên mâm cơm ấm cúng. Mẹ thường dặn tôi rằng phải rửa rau thật sạch, nhặt rau thật kỹ, đun nước thật sôi mới cho gạo vào đun cơm. Vì nếu không làm như vậy thì cơm sẽ sống sượng, không ai ăn được. Vậy là cứ mỗi chiều đi học về, tôi lại nhanh chóng chạy thật nhanh phụ mẹ thổi cơm. Trong lúc chờ cơm chín, hai mẹ con lại tranh thủ nhặt rau, vo gạo rồi chuẩn bị các món ăn cho bữa tối. Tiếng lửa reo, tiếng tí tách của than củi, tiếng nồi xoong va vào nhau loảng xoảng… tất cả tạo nên một âm thanh thật vui tai.
Nhìn từng làn khói nghi ngút bốc lên, tôi bỗng cảm thấy bụng đói meo, chỉ mong sao cơm sớm chín để cả nhà cùng thưởng thức. Bữa cơm quê tuy không cao sang, đầy đủ thịt cá như bây giờ nhưng nó lại khiến tôi nhớ mãi không quên. Có lẽ bởi trong đó có chứa đựng tình yêu thương của mẹ, có chứa đựng cả khoảng trời yêu thương của cha. Chỉ cần một món ăn đơn giản thôi nhưng mọi người cùng ăn với nhau, cùng trò chuyện rôm rả cũng đủ để gắn kết tình thân.
Giờ đây, cuộc sống đã hiện đại hơn, bếp củi đã được thay thế bằng bếp ga, bếp điện nên chẳng còn đâu cái mùi khói bếp nghi ngút nữa. Thi thoảng về quê, tôi vẫn thích cùng bà ra sau vườn hái ít rau rồi tự tay nấu cơm. Vẫn là cái bếp cũ kỹ ấy, vẫn là ngọn khói ấy, tôi như được trở về với tuổi thơ êm đềm, bình dị.
“Cơm mùi khói bếp” – chỉ nghe thôi mà đã thấy thèm. Đó không chỉ là mùi cơm, mùi khói mà là mùi của quê hương, của tuổi thơ, của tình thân. Cuộc sống càng hiện đại thì chúng ta lại càng khao khát được quay về quá khứ, được đắm chìm trong mùi khói bếp thân quen ấy. Hãy biết trân quý những gì mà mình đang có, hãy biết trân trọng tình yêu thương của gia đình, của người thân. Bởi cuộc đời này, thứ đáng quý nhất vẫn là những yêu thương xuất phát từ tấm lòng chân thành!