Bài thơ "Mái Trường Xưa" của Trang Hạ là một tác phẩm mang đậm chất trữ tình, nhẹ nhàng và sâu lắng. Tác giả đã khéo léo đưa người đọc quay trở lại những ký ức tuổi thơ, những khoảnh khắc đẹp đẽ dưới mái trường xưa.
Khổ thơ đầu tiên mở ra với hình ảnh mái trường xưa, nơi chứa đựng biết bao nhiêu kỷ niệm đẹp đẽ. Tiếng trống chiều vang vọng, gợi lên cảm giác bỡ ngỡ, lạ lẫm nhưng cũng rất thân quen. Bản thân được ví như chiếc lá bàng sau cơn bão, đã trải qua những thử thách, nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp nguyên sơ. Hình ảnh "đợi âm thầm hình bóng tuổi thương yêu" thể hiện sự chờ đợi, mong ngóng những người thầy, người bạn đã từng gắn bó.
Khổ thơ tiếp theo, tác giả nhắc nhở về những kỷ niệm tuổi thơ dưới mái trường. Từng viên ngói phủ rêu, lũ chim sẻ, tiếng nói cười, hàm số, bài tập,... tất cả đều gợi nhớ về một thời ngây thơ, hồn nhiên. Cái đáo, hòn bi, tiếng chim vồ vội trốn tìm nhau,... những trò chơi tuổi thơ đơn giản nhưng đầy ắp niềm vui. Những kỷ niệm đó tuy nhỏ bé nhưng lại vô cùng đáng quý, bởi nó là những mảnh ghép tạo nên bức tranh tuổi thơ đầy màu sắc.
Cuối cùng, tác giả bộc lộ nỗi tiếc nuối khi phải rời xa mái trường, thầy cô, bạn bè. Ánh mắt cứ rưng rưng, thể hiện nỗi buồn man mác khi phải chia tay. Dù thời gian có trôi qua, dù cuộc sống có thay đổi, nhưng những kỷ niệm đẹp đẽ dưới mái trường xưa sẽ mãi in sâu trong lòng mỗi người.
Tóm lại, bài thơ "Mái Trường Xưa" của Trang Hạ đã gợi lên trong lòng người đọc những cảm xúc bồi hồi, xao xuyến về một thời tuổi thơ đẹp đẽ. Mái trường xưa là nơi lưu giữ những kỷ niệm đẹp nhất, là nơi nuôi dưỡng tâm hồn và trí tuệ của mỗi con người.