
24/11/2025
24/11/2025
“Mùa xuân chín” là một trong những bài thơ tiêu biểu cho hồn thơ Hàn Mặc Tử – một hồn thơ vừa bay bổng, giàu nhạc họa lại vừa chứa đựng niềm đau nhân thế và khát vọng sống mãnh liệt. Đọc bài thơ, ta bắt gặp một mùa xuân đang “chín”, đang đạt đến độ sung mãn nhất của sự sống, nhưng đằng sau vẻ đẹp ấy lại thấp thoáng nỗi buồn xa vắng của thi nhân trước cuộc đời.
1. Bức tranh mùa xuân giàu nhạc – họa – tình
Hàn Mặc Tử mở đầu bài thơ bằng những âm thanh gợi gọi sự sống:
“Trong làn nắng ửng khói mơ tan
Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng
Sột soạt gió trêu tà áo biếc
Trên giàn thiên lí. Bóng xuân sang.”
Không gian mở ra trong làn nắng ửng, khói mơ tan – vừa thực, vừa mờ ảo. Màu vàng nắng thấm nhẹ lên mái nhà tranh, tạo nên nét đẹp dân dã, ấm áp của làng quê Việt Nam. Từ láy “sột soạt” khiến cảnh sắc có nhịp điệu, có sinh khí. Tất cả hòa quyện để làm nổi bật sự hiện diện của mùa xuân – “bóng xuân sang” – vừa hữu hình vừa mơ hồ.
Bức tranh xuân của Hàn Mặc Tử đầy màu sắc dịu nhẹ, có tiếng động, có ánh sáng, có mùi hương – một bức tranh xuân đa giác quan rất đặc biệt.
2. Mùa xuân hiện lên qua vẻ đẹp đời sống con người
Những câu thơ tiếp theo hướng về hình ảnh thiếu nữ:
“Sáng hồng đôi má nàng thôn nữ
Hò hẹn cùng ai… chẳng nói năng
Chỉ biết rằng xuân đã chín rồi
Trong làn nắng mới: ai hay không?”
Xuân trong thơ Hàn Mặc Tử không chỉ là cảnh sắc đất trời mà còn là xuân trong lòng người.
“Sáng hồng đôi má” gợi vẻ đẹp khỏe khoắn, tươi trẻ của cô gái làng.
Nàng “chẳng nói năng” khiến bức tranh có nét e ấp, thẹn thùng rất duyên.
Câu hỏi “ai hay không?” mang âm hưởng bâng khuâng, vừa như hỏi đời, vừa như hỏi chính mình.
Mùa xuân “chín” không chỉ trong thiên nhiên mà còn chín trong tình cảm, trong tuổi xuân, trong khao khát yêu thương.
3. Cảnh xuân chuyển sang man mác nỗi buồn
Khổ thơ cuối tạo một bước ngoặt cảm xúc:
“Khắp nẻo đường quê đều dậy cả
Những dòng ai đi giữa chiều vàng
Và cô em bé bên nhà ai
Ngồi nhặt từng cánh hoa xoan rơi…”
Âm thanh “dậy cả” gợi sự nhộn nhịp, rộn rã. Nhưng xen vào đó là không khí chiều vàng – màu của sự lắng lại, của hoài niệm. Tiếng “ai đi” kéo theo dư âm buồn bã, xa cách. Hàn Mặc Tử rất giỏi dùng từ “ai” để tạo ra cảm giác mơ hồ, gợi tâm trạng nhớ thương.
Cảnh bé gái nhặt hoa xoan là hình ảnh đậm chất thơ, nhưng nhuốm màu tan tác, chia lìa bởi những cánh hoa xoan mỏng manh rơi rụng. Hoa xoan vốn mang sắc tím nhạt – gam màu thường gắn với nỗi buồn.
Qua đó, bức tranh xuân đẹp nhưng thấm đượm nỗi buồn nhân sinh – vừa phảng phất chia ly, vừa ẩn chứa cảm thức mong manh của thời gian.
4. Những nét đặc sắc nghệ thuật
Ngôn ngữ tinh luyện, trong trẻo, giàu sức gợi cảm.
Hình ảnh mơ màng, pha thực và ảo – đúng phong cách Hàn Mặc Tử.
Sự hòa phối của âm thanh, ánh sáng, màu sắc, tạo nên bức tranh xuân vừa tươi đẹp vừa dịu buồn.
Nhịp thơ uyển chuyển, lúc rộn rã, lúc lắng lại theo cảm xúc của thời gian và tâm trạng.
KẾT LUẬN
“Mùa xuân chín” là bài thơ tiêu biểu cho tài hoa của Hàn Mặc Tử. Thi sĩ đã tạo nên bức tranh mùa xuân đậm chất làng quê Việt Nam, tươi đẹp mà tinh tế, đồng thời gửi gắm vào đó bao nỗi niềm riêng: khát sống, yêu đời nhưng phảng phất nỗi buồn cô đơn, xa vắng. Bài thơ vì thế mang vẻ đẹp vừa rạng rỡ vừa man mác, khiến mùa xuân trong thơ Hàn Mặc Tử trở thành một mùa xuân không chỉ của thiên nhiên mà còn của tâm hồn.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời