
9 giờ trước
8 giờ trước
Mùa đông năm ấy, không khí lạnh lẽo của miền Trung bao trùm lấy những gương mặt hốc hác của các em nhỏ vùng cao. Chiếc xe chở những món quà từ thiện của chúng tôi dừng lại trước cổng trường, và một đoàn các bạn học sinh với ánh mắt ngây thơ, tò mò đổ ra. Tôi vẫn nhớ như in khung cảnh ấy, với những mái tóc xơ, những bộ quần áo cũ sờn.
Tôi đã cùng các bạn trong nhóm mang từng thùng quần áo ấm, sách vở mới tinh và những gói quà bánh đến tận tay từng em. Từng cử chỉ, ánh mắt của các em khi nhận quà đọng lại trong lòng tôi một cảm xúc thật khó tả. Có em rụt rè, tay run run khi đón nhận, ánh mắt long lanh ngấn lệ. Có em lại cười thật tươi, nụ cười rạng rỡ làm tôi cảm thấy ấm áp lạ thường, xua đi cái lạnh giá buốt của ngày đông.
Tôi đã chứng kiến cảnh một bạn gái nhỏ lớp 5, gầy gò, nhặt nhạnh từng cành củi khô về nhóm lửa, rồi cùng mẹ chuẩn bị bữa ăn đạm bạc cho cả nhà. Trong khi đó, tôi, với cuộc sống đủ đầy, lại không ít lần lãng phí đồ ăn. Nhìn đôi bàn tay lem luốc của em, tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé và may mắn. Buổi đi thăm trường vùng cao đó đã để lại trong tôi bài học vô giá về lòng biết ơn và sự sẻ chia.
Khi ra về, tôi vẫn cố ngoái lại nhìn các em. Các em đứng vẫy tay chào, nụ cười vẫn nở trên môi, như những đóa hoa dại vươn lên trong nắng. Tôi thầm hứa với lòng mình, sẽ cố gắng thật nhiều để có thể giúp đỡ các em nhiều hơn nữa, và sẽ luôn giữ gìn những giá trị tốt đẹp mà gia đình đã ban tặng.
Buổi thiện nguyện đó không chỉ đơn thuần là một hoạt động xã hội, mà còn là một bài học thực tế sâu sắc về lòng nhân ái. Tôi hiểu rằng, những hành động tốt đẹp, dù nhỏ bé đến đâu, cũng đều có thể mang lại niềm vui và hy vọng cho những người xung quanh. Và quan trọng hơn, việc cho đi, sẻ chia còn giúp chúng ta hoàn thiện bản thân mình, trở thành một con người tốt đẹp hơn.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
04/12/2025
Top thành viên trả lời