Trong tác phẩm "Một Bữa No", nhà văn Nam Cao đã khắc họa thành công hình ảnh của bà cụ, một người phụ nữ nghèo khổ, bất hạnh. Bà cụ là nạn nhân của sự bất công trong xã hội, khi phải chịu đựng những khó khăn, vất vả trong cuộc sống.
Câu nói của bà phó Thụ ở cuối truyện "Một Bữa No": "Chúng mày giỏi thì nuôi lấy thân. Chúng mày khôn lớn rồi, ai nuôi mãi. Đã bán con người ta đi, còn xin nữa." đã phản ánh một phần nào đó thực trạng xã hội lúc bấy giờ. Đó là một xã hội đầy rẫy những bất công, những kẻ giàu có, quyền thế thường khinh bỉ, coi thường những người nghèo khó, thấp cổ bé họng. Họ chỉ biết sống cho riêng mình, không quan tâm đến những người xung quanh.
Bà cụ trong truyện là một ví dụ điển hình cho những người phụ nữ nghèo khổ, bất hạnh. Bà đã già yếu, không có việc làm ổn định, con trai thì bỏ bà, con dâu thì đòi bán bà để lấy tiền uống rượu. Cuộc sống của bà càng trở nên khốn khổ hơn khi bà phải đi làm thuê, nhưng vẫn bị đói khổ. Cuối cùng, bà đã phải ăn một bữa no bằng cách nhặt thức ăn thừa từ mâm cơm của người khác.
Câu nói của bà phó Thụ đã thể hiện rõ sự vô tâm, ích kỷ của một phần xã hội. Họ chỉ biết lo cho bản thân mình, không quan tâm đến những người xung quanh, thậm chí còn nhẫn tâm đẩy người khác vào bước đường cùng. Điều này thật đáng buồn và đáng lên án.
Tuy nhiên, câu nói này cũng phản ánh một thực tế đau lòng trong xã hội phong kiến xưa. Khi ấy, người giàu có thường khinh bỉ, coi thường những người nghèo khó, thấp cổ bé họng. Họ cho rằng những người nghèo khổ là do lười biếng, không chịu làm lụng. Vì vậy, họ thường không muốn giúp đỡ những người này.
Trong xã hội hiện đại ngày nay, mặc dù đã có nhiều tiến bộ về mặt kinh tế, xã hội, nhưng vẫn còn tồn tại những trường hợp tương tự như câu nói của bà phó Thụ. Nhiều người vẫn chưa biết đồng cảm, chia sẻ với những người gặp khó khăn. Họ chỉ biết lo cho bản thân mình, không quan tâm đến những người xung quanh.
Vì vậy, chúng ta cần thay đổi nhận thức và hành động của mình. Hãy biết đồng cảm, chia sẻ với những người gặp khó khăn. Hãy giúp đỡ những người xung quanh khi họ cần giúp đỡ. Chỉ khi chúng ta biết yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau, xã hội mới có thể phát triển bền vững.