4 giờ trước

4 giờ trước
4 giờ trước
ua câu chuyện "Làm bạn với AL" của tác giả Lữ Mai, nhân vật ông Bội hiện lên là một người nghiện nói chuyện với trí tuệ nhân tạo mà không quan tâm cuộc sống xung quanh. Từ khi có Wifi, ông luôn lạm dụng AI, ngay cả món canh chua hay bánh flan ông cũng đều hỏi AI. Một câu nói của bà Thư đã đem đến bao suy ngẫm: "Ông có biết làm bánh flan không chỉ cần công thức mà phải có tình yêu, sự kiên nhẫn không?". AI khô khan, không có cảm xúc, nó chỉ đưa ra công thức chứ không tận tay chọn lựa nguyên liệu, không dùng sự kiên nhẫn và tình cảm mà tạo nên món bánh ấy. Không chỉ vậy, ông Bội còn mất dần kết nối với thế giới bên ngoài "Quên lịch chơi cờ tướng với mấy ông bạn hưu trí. Hủy hẹn cà phê cùng đám ông Khanh cuối phố". Ông không như thường lệ, chẳng còn quan tâm xem bà Thư đã cơm nước chưa, mối quan hệ giữa hai vợ chồng như người xa lạ. Cho đến khi có một tình huống bất ngờ xảy ra - mất wifi. Ông Bội dường như rất bàng hoàng "hốt hoảng, chạy quanh nhà, lật tung modern, kiểm tra dây cáp" như "mất cả gia sản". Sự mất hút của "người bạn" khiến ông trở nên bế tắc. Ngay lúc này, ông như nhận ra mình đã mất đi cảm giác "thấp thỏm, trông mong". Có lẽ đó không phải lỗi lầm của AI, ông đã coi bà Thư chỉ là người sống chung dưới mái nhà chăng? Vì mất đi wifi, một người dường như cách biệt với thế giới đã bước ra ngoài, thế giới bên ngoài "sống động biết nhường nào". Ông Bội gặp lại những người bạn, khi ông Khanh hỏi "Ông ra đây làm gì?", ông Bội đã lắp bắp trả lời "Tôi...tôi bị mất wifi". Đây quả thực là một lí do rất buồn cười, nhưng cũng ý thức chúng ta về sự nguy hiểm "Hiện đại hại điện" của công nghệ. Mọi người đã cùng nhau ôn lại kỉ niệm ngày xưa "Mê say bao kỉ niệm ngày xưa". Đó là cái lần ông Bội đi mua kem để thể hiện sự ga lăng, khi đó ông đã thích bà Thư. Kết thúc câu chuyện, một người bạn đã tự hỏi "Ông cũng nhớ thế còn gì, thế AI có nhớ hộ chúng ta những kỉ niệm này không nhỉ?" và tự trả lời "Không. không bao giờ?". Thế mới thấy con người luôn có một chất riêng, có những rung cảm, cảm xúc mà trí tuệ nhân tạo lạnh lẽo kia không bao giờ có được. Ông Bội đã nhận ra điều đó, và bà Thư cũng đã tha thứ cho ông Bội. Đây là một lời cảnh tỉnh cho giới trẻ, hãy luôn nhớ rằng, ta là con người, có máu, có thịt, có trái tim. Ta biết hờn, biết yêu và biết thương, không gì có thể thấy thế được các mối quan hệ, mối liên kết giữa người với người cả. Có thể nói, với tình huống truyện bất ngờ sử dụng ngôi kể thứ ba, nhân vật được khắc hoạ quả lời nói, hành động, ta thấy được ông Bội đại diện cho những người nghiện thế giới ảo, từ đây tác giả đưa ra một cảnh báo cho chúng ta, đừng để công nghệ làm ta xa dần với thế giới thực.
Xem thêm tại: https://loigiaihay.com/viet-doan-van-khoang-200-chu-phan-tich-nhan-vat-ong-boi-trong-phan-trich-truyen-lam-ban-voi-ai-cua-tac-gia-lu-mai-duoc-dan-o-phan-doc-hieu-lop-9-a184169.html
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời