Em hãy viết bài văn kể lại một kỉ niệm sâu sắc của bản thân

thumb up 0
thumb down
Trả lời câu hỏi của Tống Việt Anh
  • Câu trả lời phải chính xác, đầy đủ dựa trên kiến thức xác thực:
    • ✔ Đối với câu hỏi trắc nghiệm: Đưa đáp án lựa chọn + giải thích lý do chọn đáp án.
    • ✔ Đối với câu hỏi tự luận: Đưa lời giải và đáp án cho câu hỏi.
    • ✔ Đối với câu hỏi trả lời ngắn: Đưa ra đáp án + giải thích lý do.
    • ✔ Chấp nhận sử dụng ảnh do thành viên viết tay, ảnh cần rõ nét, không bị mờ, vỡ ảnh.
  • Sử dụng ngôn ngữ rõ ràng, dễ hiểu.
  • Tránh đưa ra các ý kiến cá nhân mang tính chất chủ quan.
  • Nếu sử dụng thông tin từ nguồn khác, phải trích dẫn nguồn đầy đủ và chính xác.
  • Tuyệt đối không được sao chép các thông tin từ các trang khác, từ AI hoặc chatGPT.
CÂU TRẢ LỜI
avatar
Timi

16/12/2025

Trợ lý học tập AI - Câu trả lời này chỉ mang tính tham khảo
Bài làm:

Trong cuộc sống mỗi người ai cũng có những kỉ niệm khó quên trong đời. Với tôi cũng vậy, gần bốn năm cắp sách đến trường tôi cũng đã có biết bao nhiêu kỉ niệm vui, buồn. Nhưng kỉ niệm mà tôi luôn nhớ mãi đó là ngày đầu tiên đi học.

Mặc dù đã bao lần được nghe mẹ kể cho tôi về ngày này nhưng đến tận bây giờ tôi mới thực sự biết và được trải qua cảm giác đó. Tôi còn nhớ hôm đó là một ngày cuối thu. Lá ngoài đường rụng nhiều và trên trời có những đám mây bạc màu. Hôm đó mẹ mặc cho tôi bộ đồng phục thật dễ thương. Tôi cứ nghĩ mình đã lớn rồi, chẳng cần mẹ dắt đi nữa, nhưng sao hôm nay tôi lại thấy xốn xang lạ thường, có lẽ vì lòng tôi đang náo nức, xốn xang khi sắp phải xa vòng tay của mẹ để khám phá một thế giới kì diệu khác. Bước đến cổng trường, trước mắt tôi là một cái cổng trường to lớn. Sao mà nó to thế nhỉ? Tôi lẻo nhẻo đằng sau lưng mẹ. Đến nơi đông người, tôi bỗng trở nên rụt rè lạ thường, phải chăng vì tôi sợ. Rồi bỗng có một bàn tay dịu dàng, ấm áp xoa lên đầu tôi, giọng nói ngọt ngào vang lên: "Đi thôi con!"

Dù chưa bước chân vào trường nhưng đứng bên ngoài tôi đã cảm nhận được một không khí rất khác. Một cảm giác hồi hộp, xao xuyến xen lẫn niềm tự hào và một chút hãnh diện. Tôi cảm thấy mình như bé lại, có lẽ bởi lòng tôi đang rất háo hức. Chúng tôi xếp thành hai hàng ngay ngắn, ai nấy đều đứng rất nghiêm chỉnh. Bỗng từ đâu đó một đàn chim sải cánh bay đến rồi sà xuống sân trường tạo nên những âm thanh náo nhiệt chưa từng có. Vậy là đã đến trường rồi đây chính là ngôi trường tiểu học Sơn Hà, nơi mà tôi sẽ gắn bó và học tập trên chặng đường tiểu học. Các anh chị lớp trên hồ hởi, phấn khởi khi gặp lại bạn bè. Cũng có vài người lạ lẫm giống như tôi. Lúc ấy, tôi bỗng có cảm giác chơ vơ, lạc lõng. Nhưng tất cả đã thay đổi ngay sau đó. Một hồi trống vang lên giòn giã. Theo hướng dẫn của cô tổng phụ trách, chúng tôi xếp thành hàng theo tên của từng lớp. Lớp nào đông quá, cô sắp xếp cho xếp thành hai hàng. Ai nấy đều nghiêm túc nghe theo sự chỉ đạo của cô giáo. Sau khi ổn định vị trí thì cô dẫn chúng tôi lên lớp. Buổi lễ khai giảng diễn ra thật trịnh trọng với lời phát biểu của thầy hiệu trưởng, lời phát biểu của anh chị học sinh cuối cấp và của một bạn học sinh lớp Một. Khi được trao khăn quàng, tôi cảm thấy vinh dự và tự nhủ mình phải cố gắng trong những năm học tới để xứng đáng cháu ngoan Bác Hồ.

Tiếng trống trường do thầy hiệu trưởng gióng lên như vội vã thúc giục chúng tôi học thật tốt. Tôi luyến tiếc nhìn bông phượng rơi mà lòng trào lên nỗi xuyến xao, vừa mừng vừa hụt hẫng. Tôi thầm hứa với lòng mình sẽ không phụ lòng cha mẹ, thầy cô, cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ của năm học mới.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận
avatar
level icon
rainbowgrape

16/12/2025

Trong cuộc đời mỗi người, ai cũng có những ngăn kéo kỉ niệm của riêng mình. Có những kỉ niệm ngọt ngào như viên kẹo, có kỉ niệm lại đắng ngắt bài học đầu đời. Với tôi, kỉ niệm về lần "ăn trộm" hoa hồng trong vườn bà nội và sự bao dung của bà chính là mảnh ký ức sâu sắc nhất, nó đã dạy tôi hiểu thế nào là lòng trung thực.

Năm đó tôi lên tám tuổi, là một cô bé hiếu động và rất yêu hoa. Trong vườn của bà nội có một khóm hoa hồng nhung rất đẹp, bông nào bông nấy to bằng cái bát con, cánh mịn như nhung và thơm ngào ngạt. Bà nâng niu khóm hoa đó lắm, ngày nào cũng tưới nước, tỉa lá bắt sâu. Bà bảo: "Hoa này bà trồng để dành cúng ông vào ngày rằm đấy".

Sắp đến ngày sinh nhật của mẹ, tôi muốn tặng mẹ một món quà thật đặc biệt. Nhìn khóm hoa hồng của bà, trong đầu tôi nảy ra một ý nghĩ táo bạo. Trưa hôm ấy, khi cả nhà đang say ngủ, tôi rón rén cầm chiếc kéo nhỏ ra vườn. Tim tôi đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi chọn bông hoa đẹp nhất, đỏ thắm nhất rồi "phập" một nhát, bông hoa đã nằm gọn trong tay tôi. Tôi giấu vội hoa vào trong áo, chạy biến vào phòng mình.

Cảm giác lúc đó thật lạ kỳ, vừa hãnh diện vì có quà đẹp tặng mẹ, lại vừa sợ hãi vô cùng. Chiều hôm đó, khi bà ra vườn, tiếng bà thốt lên đầy xót xa: "Ơ kìa, ai lại cắt mất bông hoa đẹp nhất để cúng ông rồi?". Nghe giọng bà buồn buồn, lòng tôi thắt lại. Suốt bữa tối, tôi cúi gầm mặt xuống bát cơm, không dám ngước nhìn bà. Món quà tôi chuẩn bị sẵn trong ngăn bàn giờ đây bỗng trở nên nặng nề như một tảng đá.

Tối muộn, khi tôi đang nằm trằn trọc thì bà bước vào phòng, tay cầm một đĩa cam đã bóc sẵn. Bà ngồi xuống cạnh tôi, khẽ vuốt tóc rồi ôn tồn bảo: "Bà biết bông hoa hồng đẹp lắm, mẹ con chắc chắn sẽ rất vui khi nhận được nó. Nhưng nếu con hỏi bà trước, bà sẽ tự tay cắt tặng con và dạy con cách chăm sóc để hoa tươi lâu hơn".

Tôi bàng hoàng, thì ra bà đã biết tất cả. Nước mắt tôi bỗng tuôn rơi lã chã, tôi ôm chầm lấy bà và nức nở: "Con xin lỗi bà! Con muốn tặng quà cho mẹ nhưng lại làm sai cách. Con sợ bà mắng nên không dám nói...". Bà vỗ về tôi, giọng ấm áp: "Bà không giận vì con mất một bông hoa, bà chỉ buồn nếu cháu bà không dám nhận lỗi. Sự trung thực còn quý giá hơn ngàn đóa hoa, cháu ạ".

Lời nói ấy của bà như một luồng ánh sáng soi rọi vào tâm hồn non nớt của tôi. Ngày hôm sau, tôi cầm bông hoa tặng mẹ và kể lại toàn bộ sự thật. Mẹ không mắng mà khẽ mỉm cười, ánh mắt mẹ long lanh hạnh phúc vì thấy con mình đã dũng cảm đối diện với sai lầm.

Kỉ niệm ấy đã trôi qua nhiều năm, khóm hoa hồng của bà giờ vẫn rực rỡ mỗi độ xuân về, nhưng bà nội thì đã đi xa. Mỗi khi nhìn thấy những đóa hoa hồng nhung, tôi lại nhớ về mùi hương thanh khiết và bài học về lòng trung thực mà bà đã dạy tôi ngày ấy. Đó chính là hành trang quý báu theo tôi suốt cuộc đời, nhắc nhở tôi phải sống chân thành và dũng cảm trong mọi hoàn cảnh.

Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 1
thumb down
0 bình luận
Bình luận

Nếu bạn muốn hỏi bài tập

Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút

Ảnh ads

CÂU HỎI LIÊN QUAN

FQA.vn Nền tảng kết nối cộng đồng hỗ trợ giải bài tập học sinh trong khối K12. Sản phẩm được phát triển bởi CÔNG TY TNHH CÔNG NGHỆ GIA ĐÌNH (FTECH CO., LTD)
Điện thoại: 1900636019 Email: info@fqa.vn
location.svg Địa chỉ: Số 21 Ngõ Giếng, Phố Đông Các, Phường Đống Đa, Thành phố Hà Nội, Việt Nam.
Tải ứng dụng FQA
Người chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Đào Trường Giang Giấy phép thiết lập MXH số 07/GP-BTTTT do Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 05/01/2024
Copyright © 2023 fqa.vn All Rights Reserved