16/12/2025

16/12/2025
16/12/2025
Trong cuộc đời mỗi người, ai cũng có những ngăn kéo kỉ niệm của riêng mình. Có những kỉ niệm ngọt ngào như viên kẹo, có kỉ niệm lại đắng ngắt bài học đầu đời. Với tôi, kỉ niệm về lần "ăn trộm" hoa hồng trong vườn bà nội và sự bao dung của bà chính là mảnh ký ức sâu sắc nhất, nó đã dạy tôi hiểu thế nào là lòng trung thực.
Năm đó tôi lên tám tuổi, là một cô bé hiếu động và rất yêu hoa. Trong vườn của bà nội có một khóm hoa hồng nhung rất đẹp, bông nào bông nấy to bằng cái bát con, cánh mịn như nhung và thơm ngào ngạt. Bà nâng niu khóm hoa đó lắm, ngày nào cũng tưới nước, tỉa lá bắt sâu. Bà bảo: "Hoa này bà trồng để dành cúng ông vào ngày rằm đấy".
Sắp đến ngày sinh nhật của mẹ, tôi muốn tặng mẹ một món quà thật đặc biệt. Nhìn khóm hoa hồng của bà, trong đầu tôi nảy ra một ý nghĩ táo bạo. Trưa hôm ấy, khi cả nhà đang say ngủ, tôi rón rén cầm chiếc kéo nhỏ ra vườn. Tim tôi đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi chọn bông hoa đẹp nhất, đỏ thắm nhất rồi "phập" một nhát, bông hoa đã nằm gọn trong tay tôi. Tôi giấu vội hoa vào trong áo, chạy biến vào phòng mình.
Cảm giác lúc đó thật lạ kỳ, vừa hãnh diện vì có quà đẹp tặng mẹ, lại vừa sợ hãi vô cùng. Chiều hôm đó, khi bà ra vườn, tiếng bà thốt lên đầy xót xa: "Ơ kìa, ai lại cắt mất bông hoa đẹp nhất để cúng ông rồi?". Nghe giọng bà buồn buồn, lòng tôi thắt lại. Suốt bữa tối, tôi cúi gầm mặt xuống bát cơm, không dám ngước nhìn bà. Món quà tôi chuẩn bị sẵn trong ngăn bàn giờ đây bỗng trở nên nặng nề như một tảng đá.
Tối muộn, khi tôi đang nằm trằn trọc thì bà bước vào phòng, tay cầm một đĩa cam đã bóc sẵn. Bà ngồi xuống cạnh tôi, khẽ vuốt tóc rồi ôn tồn bảo: "Bà biết bông hoa hồng đẹp lắm, mẹ con chắc chắn sẽ rất vui khi nhận được nó. Nhưng nếu con hỏi bà trước, bà sẽ tự tay cắt tặng con và dạy con cách chăm sóc để hoa tươi lâu hơn".
Tôi bàng hoàng, thì ra bà đã biết tất cả. Nước mắt tôi bỗng tuôn rơi lã chã, tôi ôm chầm lấy bà và nức nở: "Con xin lỗi bà! Con muốn tặng quà cho mẹ nhưng lại làm sai cách. Con sợ bà mắng nên không dám nói...". Bà vỗ về tôi, giọng ấm áp: "Bà không giận vì con mất một bông hoa, bà chỉ buồn nếu cháu bà không dám nhận lỗi. Sự trung thực còn quý giá hơn ngàn đóa hoa, cháu ạ".
Lời nói ấy của bà như một luồng ánh sáng soi rọi vào tâm hồn non nớt của tôi. Ngày hôm sau, tôi cầm bông hoa tặng mẹ và kể lại toàn bộ sự thật. Mẹ không mắng mà khẽ mỉm cười, ánh mắt mẹ long lanh hạnh phúc vì thấy con mình đã dũng cảm đối diện với sai lầm.
Kỉ niệm ấy đã trôi qua nhiều năm, khóm hoa hồng của bà giờ vẫn rực rỡ mỗi độ xuân về, nhưng bà nội thì đã đi xa. Mỗi khi nhìn thấy những đóa hoa hồng nhung, tôi lại nhớ về mùi hương thanh khiết và bài học về lòng trung thực mà bà đã dạy tôi ngày ấy. Đó chính là hành trang quý báu theo tôi suốt cuộc đời, nhắc nhở tôi phải sống chân thành và dũng cảm trong mọi hoàn cảnh.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
16/12/2025
Top thành viên trả lời