
18/12/2025
18/12/2025
Trong tác phẩm "Ngày xưa có một chuyện tình", Nguyễn Nhật Ánh không chỉ gieo vào lòng độc giả những rung động về tình bạn, tình yêu mà còn gửi gắm những vần thơ đầy ưu tư. Đoạn thơ bắt đầu bằng cụm từ "Thiếu một nửa" là một tiếng lòng tha thiết, phác họa nên chân dung một nhân vật trữ tình luôn khắc khoải với khát khao tìm kiếm sự đồng điệu và trọn vẹn trong tâm hồn.
Nhân vật trữ tình hiện lên trước hết là một người giàu ý thức về sự "khuyết thiếu" của bản thân. Việc lặp lại điệp từ "một nửa" với tần suất dày đặc không gây cảm giác nhàm chán mà trái lại, nó xoáy sâu vào cảm giác trống trải của một cái tôi đang cô đơn. Qua lăng kính của nhân vật, thế giới hiện ra như những mảnh ghép còn dở dang: một nửa là nắng vàng, một nửa lại là mưa bay; một nửa là đêm khuya, một nửa lại là buổi chiều tà. Những hình ảnh đối lập ấy không chỉ tả cảnh mà còn tả tình, cho thấy một tâm hồn nhạy cảm, đa đoan, luôn thấy mình chông chênh giữa những cung bậc cảm xúc trái ngược.
Tuy nhiên, nhân vật "tôi" không chìm đắm trong nỗi buồn bi lụy. Ngược lại, đó là một con người chủ động và đầy nghị lực trong hành trình tìm kiếm hạnh phúc. Động từ "đi tìm" được lặp lại như một lời khẳng định về thái độ sống tích cực. Nhân vật sẵn sàng dấn thân vào "đường xa", chấp nhận "bụi hồng" gian khổ, đi xuyên qua cả niềm "vui", nỗi "buồn" và sự "giận" hờn để tìm thấy mảnh ghép còn lại. Điều này cho thấy nhân vật trữ tình là người trân trọng giá trị của tình yêu, hiểu rằng sự viên mãn không tự nhiên mà có, nó là kết quả của một hành trình tìm kiếm và thấu hiểu.
Càng về cuối đoạn thơ, chân dung nhân vật càng trở nên lãng mạn và giàu hy vọng hơn. Trạng thái từ "đi tìm" chuyển sang "đợi chờ" một cách đầy kiên nhẫn:
"Như rằm chờ một nửa của vầng trăng"
Hình ảnh so sánh này thật đẹp và mang tính triết lý cao. Nhân vật tự ví mình như vầng trăng khuyết, dẫu hiện tại chưa tròn nhưng luôn mang trong mình niềm tin mãnh liệt vào ngày "rằm" – ngày của sự đoàn tụ và viên mãn. Câu hỏi tu từ kết thúc đoạn thơ: "Bạn có là một nửa của tôi chăng?" vang lên như một lời tự vấn, cũng là một lời ngỏ ý chân thành, tha thiết gửi đến tương lai. Nó bộc lộ một tâm hồn mở lòng, luôn sẵn sàng đón nhận tình yêu với tất cả sự trân trọng.
Tóm lại, bằng ngôn ngữ thơ giản dị nhưng giàu sức gợi và nhịp điệu nhẹ nhàng, Nguyễn Nhật Ánh đã xây dựng thành công một nhân vật trữ tình với tâm hồn nhạy cảm, chân thành và tràn đầy hy vọng. Qua nhân vật này, người đọc nhận ra một thông điệp nhân văn: mỗi chúng ta đều có thể là một "một nửa" đang tìm kiếm nhau, và chính hành trình đi tìm sự đồng điệu ấy đã làm nên vẻ đẹp và ý nghĩa của tình yêu
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời