avatar
level icon
Sky Cir

4 giờ trước

Viết 1 truyện kể sáng tạo với đề tài tự chọn phỏng theo 1 truyện đã dọc(khoảng 1000 chữ) có sử các yếu tố miêu tả biểu cảm cụ thể là truyện người con gái nam xương với cốt truyện như sau Vũ Nương là ng...

thumb up 0
thumb down
Trả lời câu hỏi của Sky Cir
  • Câu trả lời phải chính xác, đầy đủ dựa trên kiến thức xác thực:
    • ✔ Đối với câu hỏi trắc nghiệm: Đưa đáp án lựa chọn + giải thích lý do chọn đáp án.
    • ✔ Đối với câu hỏi tự luận: Đưa lời giải và đáp án cho câu hỏi.
    • ✔ Đối với câu hỏi trả lời ngắn: Đưa ra đáp án + giải thích lý do.
    • ✔ Chấp nhận sử dụng ảnh do thành viên viết tay, ảnh cần rõ nét, không bị mờ, vỡ ảnh.
  • Sử dụng ngôn ngữ rõ ràng, dễ hiểu.
  • Tránh đưa ra các ý kiến cá nhân mang tính chất chủ quan.
  • Nếu sử dụng thông tin từ nguồn khác, phải trích dẫn nguồn đầy đủ và chính xác.
  • Tuyệt đối không được sao chép các thông tin từ các trang khác, từ AI hoặc chatGPT.
CÂU TRẢ LỜI
avatar
Timi

4 giờ trước

Trợ lý học tập AI - Câu trả lời này chỉ mang tính tham khảo

Tôi tên là Vũ Thị Thiết, người làng Nam Xương. Trước nay vẫn luôn được mọi người yêu quý bởi tư dung tốt đẹp. Do cảm mến dung hạnh, Trương Sinh xin mẹ đem trăm lạng vàng đến nhà hỏi cưới tôi. Được sự chấp thuận của phụ mẫu, tôi trở thành vợ của Trương Sinh. Hạnh phúc chẳng tày gang thì chồng tôi bị gọi đi lính đánh giặc.

Ngày tiễn đưa, ai cũng xúc động nghẹn ngào. Tôi chỉ mong chiến tranh nhanh chóng kết thúc để chồng yên ổn quay trở về, đoàn tụ với gia đình. Ngày chồng đi, tôi đang mang thai đứa con đầu lòng. Vì thương nhớ chàng, tôi lại bồi hồi xao xuyến khôn nguôi. Thời gian dần trôi, cũng hết hạn lính, Trương Sinh trở về. Tôi vô cùng vui mừng, hớn hở. Thế nhưng, niềm vui ấy chẳng được bao lâu thì bi kịch lại ập đến.

Hôm ấy, tôi đang ôm đứa con trai vào lòng thì bỗng thấy bóng chồng trên vách tường, bé Đản liền kêu lên: "Cha Đản lại đến kia kìa". Nghe lời con nói, tôi liền đỏ mặt, vội vàng trốn vào phòng. Không lâu sau, Trương Sinh về đến nhà, chàng vừa bước chân vào cổng đã nghe tiếng con trai gọi "cha Đản". Lúc này, chàng tức giận lắm, quát lớn hỏi rõ sự tình. Tôi sợ hãi, bất lực đến bật khóc, giải thích rõ ràng cho chàng nghe nhưng nào có tác dụng. Dù đã phân trần hết mực nhưng chàng vẫn một mực tin lời con trai, mắng nhiếc, chửi rủa, đánh đập tôi dù lúc đó nhà có nhiều người làm chứng cho sự thủy chung của tôi.

Bất đắc dĩ, tôi mang nỗi oan khuất xuống sông Hoàng Giang tự vẫn. May mắn thay, tôi được Linh Phi - vợ của đức Long Quân cứu giúp rồi được đưa vào chốn thủy cung. Ở đây, tôi gặp lại người cùng làng tên Phan Lang. Chàng kể rằng: Trương Sinh sau khi biết tôi chết đã vô cùng ân hận, chàng lập đàn giải oan 3 ngày 3 đêm ở bến sông Hoàng Giang. Thấy vậy, tôi đã nhờ gửi chiếc thoa về cho Trương Sinh, dặn chàng nuôi con hộ tôi.

Sau khi nghe Phan Lang nói xong, tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Tuy nhiên, do quá xấu hổ, tôi không dám trở về nhân gian nữa mà lựa chọn ở lại thủy cung. Một hôm, tôi gặp được một người đàn ông tên Trương Sinh. Chàng kể rằng: "Vợ của chàng ngồi trên kiệu hoa, võng lọng rực rỡ nhưng chỉ nhìn chàng một lần rồi vĩnh viễn biến mất". Sau khi nghe xong, nước mắt tôi trào ra, rơi xuống hòa cùng dòng nước. Từ đó, tôi ở lại thủy cung, không còn trở về nhân gian nữa.

Truyện của tôi đến đây là kết thúc. Qua câu chuyện, tôi muốn nhắn nhủ tới mọi người rằng: Hãy yêu thương, trân trọng và tin tưởng lẫn nhau. Đừng để đến khi hối hận thì đã quá muộn màng. [/INST] Tôi tên là Vũ Nương, vốn là người con gái thuộc đất Nam Xương, tính đã thuỳ mị, nết na, lại thêm tư dung tốt đẹp. Nhà tôi tuy nghèo khó nhưng được dạy dỗ cẩn thận, nên thư phép, trình độ thi hoạ đều đủ. Trong vùng có chàng Trương Sinh, mả đỏ gốc giàu, đem lòng mến tôi, bèn xin mẹ đem trăm lạng vàng đến hỏi cưới tôi. Bố mẹ hiếm muộn, thấy chàng Trương ưng thuận, cũng bằng lòng gả tôi cho chàng. Biết chồng có tính đa nghi, tôi cố gắng giữ gìn khuôn phép, không từng để lúc nào vợ chồng xảy ra thất hoà.

Cưới nhau được ít lâu, chồng tôi phải ra trận, vì chiến tranh mà cảnh đoàn tụ chẳng được bao lâu. Buổi chia tay, tôi chỉ biết rót chén rượu đầy tiễn biệt, chỉ cầu mong giặc dữ sớm ngày quy phục để chàng trở về đoàn tụ với gia đình.

Khi chồng đi vào buổi sáng, tôi đang mang thai đứa con đầu lòng. Vì nhớ thương chồng, mỗi tối tôi thường chỉ bóng mình trên vách bảo với con rằng "Cha con đó". Đến ngày đẻ, tôi sinh ra một bé trai kháu khỉnh, đặt tên là Đản. Mẹ chồng già yếu, buồn phiền vì chuyện chồng tôi ra trận, càng thêm trằn trọc, sinh bệnh nặng. Mặc dù tôi đã hết sức thuốc thang, lễ bái thần phật, nhưng mẹ chồng vẫn không qua khỏi. Trước khi mất, bà trăn trối với tôi rằng:

- Ngắn dài có số, tươi héo bởi trời. Mẹ không phải là không muốn đợi chồng con về, mà không gắng ăn miếng cơm miếng cháo đặng cùng vui sum họp. Song, Chúa xử cho lành dữ, được thua đều do số, sống chết đều do mệnh. Nước hết chuông rền, số cùng khí kiệt, một tấm thân tàn, nguy trong sớm tối, không khỏi phải phận đơn côi. Chồng con nơi xa xôi chưa biết sống chết thế nào, không thể về đền ơn được, sau này, trời xét lòng thành, ban cho phúc đức, giống dòng tươi tốt, con cháu đông đàn. Xanh kia quyết chẳng phụ con, cũng như con đã chẳng phụ mẹ.

Nếu như sau này có đeo nhẫn, thuộc sách, giữ gìn đạo vợ hiền, công dung ngôn hạnh, thì dù bỏ mạng vì chồng, con cũng cam lòng.

Mẹ lão đã trót nói ra những lời như vậy, tôi không dám để bà chết trong buồn phiền, liền vâng lời, không dám để bà trách cứ thêm. Mẹ chồng mất, tôi làm ma chay cho bà cẩn thận, chu đáo như với cha mẹ đẻ của mình.

Đứa con thơ ngày càng lớn, giờ đã biết đi. Nó hỏi ai là cha nó thì tôi chỉ cái bóng của mình trên vách và bảo rằng đó là cha nó. Nhưng rồi tôi cũng nhận ra rằng, trẻ con dễ dàng bị dỗ dành. Nếu nó đòi đi theo thì tôi biết làm sao? Một ngày, khi tôi đang nấu cơm, thằng bé khóc lóc đòi đi theo. Tôi bèn dỗ dành nó, bảo nó ngồi yên một chỗ để không làm cơm cháy. Bỗng, nồi cơm sôi bùng lên, tôi vội lấy cái vá múc ra từng vá nước, nhưng bụng dạ vẫn lo lắng. Thằng bé ngây ngô, chắc mẩy, hẳn sẽ tin lời tôi nói.

Qua năm sau, chồng tôi trở về. Tôi mừng rỡ vì gia đình được đoàn tụ, nhưng cũng thấp thỏm, lo âu, sợ rằng chồng sẽ sinh nghi khi biết đứa con trai mình không phải là con mình thật. Quả đúng như vậy, chàng về đến nhà, biết mẹ đã qua đời, bế con trai ra mộ thăm mẹ, thấy con đã biết nói, chàng hỏi thằng bé về cha nó. Nó liền chỉ vào cái bóng của chàng trên vách. Lúc bấy giờ, tôi mới biết rằng mình đã gây ra lỗi lầm to lớn, khiến chồng nghi ngờ một cách vô cớ. Về đến nhà, chàng la mắng om sòm, rồi đánh đuổi tôi đi. Tôi buồn bã, thất vọng, nhưng biết mình không làm gì nên tội, bèn lao xuống sông Hoàng Giang tự vẫn.

Trong lúc tôi đang tuyệt vọng, thì Đức Linh Phi - vợ của đức Long Quân cứu giúp. Người đưa tôi về ở trong căn nhà dưới thuỷ cung. Tại đây, tôi gặp được một người cùng làng tên là Phan Lang. Chàng kể rằng: "Cung nước thẳm, gương lồng bóng, muôn dặm bâng khuâng, nhớ quê cũ, càng thêm xót xa". Tôi nghe mà lòng cũng buồn rầu, nhớ về quê hương, chồng con. Rồi chàng lại nói: "Ngày xưa, thủa binh đao, chàng Trương vì tôi mà đắm đuối biển sâu. Tôi cảm ơn đức của Linh Phi, đã thề sống chết cũng không bỏ. Hôm nay được hồi sinh, tôi đâu dám quên ơn, xin được cúng cho ngài một mâm cỗ yến để tạ ơn."

Nghe đến đây, tôi chợt nhớ chồng con, nhớ nhà, nhớ quê hương da diết. Đức Linh Phi thấu hiểu tâm tư của tôi, liền nói: "Hiền lương gặp lành, kẻ bạc mệnh toạ hoá, kẻ bạc mệnh toạ hoá, người ở nhân gian sum vầy, người dưới song thư, bờ cõi cách ngăn ngàn năm. Dẫu có trăm thân này phơi ngoài nội cỏ, nghìn lầng này gói trong da thịt, cũng nguyện cam lòng".

Rồi người trao cho tôi một chiếc hoa vàng và dặn: "Nhớ quê cũ mong trở lại, ngày rộng tháng dài, khó mà làm được. Xin dâng chiếc hoa vàng này để thay lời nhắn gửi". Nói xong, người biến mất. Tôi cầm chiếc hoa vàng trên tay, lòng buồn rầu, nhớ về quê hương.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
1.0/5 (1 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận
avatar
level icon
Quynh Anhh

2 giờ trước

Tối nay là lễ Nô-en rồi. Bé Gioan muốn có một món quà để tặng chị gái mình - người chị đã nuôi bé từ sau khi mẹ mất.

Buổi chiều, cô bé dừng lại ở một cửa hàng, áp trán vào tủ kính, chăm chú nhìn từng đồ vật như muốn tìm kiếm thứ gì đó. Bỗng em ngẩng đầu lên hỏi chủ cửa hàng: “Cháu có thể xem chuỗi ngọc lam này không ạ?".

Pi-e lấy chuỗi ngọc đưa cho cô bé. Cô bé khen chuỗi ngọc đẹp quá rồi bảo anh gói lại. Pi-e ngạc nhiên hỏi là ai sai cô bé đi mua. Cô bé vui vẻ đáp: “Cháu mua tặng chị cháu nhân dịp lễ Nô-en. Chị ấy đã nuôi cháu từ sau khi mẹ cháu mất”.

Pi-e mỉm cười, vỗ vai cô bé: “Thế cháu có bao nhiêu tiền?”. Cô bé hồn nhiên mở chiếc khăn tay ra, đổ lên bàn một nắm xu và nói nhỏ: “Cháu đã đập con lợn đất đấy!”.

Pi-e cảm động, trầm ngâm nhìn cô bé. Rồi vừa lúi húi gỡ mảnh giấy ghi giá tiền, anh vừa hỏi: “Cháu tên gì?”. Cô bé lễ phép đáp: “Cháu tên là Gioan ạ!”. Pi-e cẩn thận gói chuỗi ngọc vào trong bao lụa đỏ, đặt vào tay cô bé và không quên dặn dò: “Đừng đánh rơi nhé!". Cô bé mỉm cười rạng rỡ, chạy vụt đi. Cô đâu biết chuỗi ngọc này Pi-e dành để tặng vợ chưa cưới của mình, nhưng rồi một tai nạn giao thông đã cướp mất người anh yêu quý.

Ngày Nô-en nên khách mua hàng rất đông. Ai cũng vui, làm cho Pi-e càng thêm đau lòng. Khi người khách cuối cùng bước ra, anh thở phào nhẹ nhõm. Thế là qua được năm nay! Nhưng anh đã lầm.

Cửa lại mở, một thiếu nữ bước vào. Cô lấy từ trong túi xách ra một chuỗi ngọc lam và hỏi anh: “Chuỗi ngọc này có phải của tiệm ông không ạ?”. Pi-e gật đầu đáp phải. Thiếu nữ hỏi tiếp: “Thưa... có phải là ngọc thật không?". Pi-e nói rằng tuy nó không phải là thứ ngọc quý nhất nhưng nó là ngọc thật. Thiếu nữ kia vẫn gặng hỏi: “Thế ông có nhớ là đã bán chuỗi ngọc này cho ai không?”. Người chủ tiệm xác nhận rằng đã bán nó cho một cô bé tên Gioan để cô tặng chị gái của mình.

Dường như chưa hết thắc mắc, thiếu nữ lại hỏi về giá của chuỗi ngọc lam. Pi-e trả lời là anh không khi nào nói giá tiền của quà tặng. Thiếu nữ băn khoăn: "Gioan chỉ có ít tiền tiêu vặt. Làm sao em mua nổi chuỗi ngọc này?”. Như hiểu suy nghĩ của người thiếu nữ đang đứng trước mặt nên Pi-e mỉm cười bảo: “Cô bé đã trả giá rất cao. Bằng toàn bộ số tiền em ấy có”

Hai người đều im lặng. Tiếng chuông từ một giáo đường gần đó đã bắt đầu vang lên ngân nga, báo hiệu đêm lễ bắt đầu. Thiếu nữ nhìn Pi-e với ánh mắt chưa tin hẳn: ‘‘Nhưng tại sao ông lại làm như vậy?”.

Pi-e đưa chuỗi ngọc cho cô gái và nói: “Hôm này là ngày Nô-en. Tôi không có ai để tặng quà. Cho phép tôi đưa cô về nhà và chúc cô một lễ Nô-en vui vẻ nhé!".

Thiếu nữ khẽ gật đầu. Trong tiếng chuông đổ hồi thúc giục. Pi-e và thiếu nữ cùng nhau bước qua một năm mới với hi vọng tràn trề.

Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận
avatar
level icon
cá voi xanh

3 giờ trước

Sky CirTrong ký ức của những người dân làng Nam Xương, câu chuyện về người thiếu phụ họ Vũ vẫn như một vết sẹo chưa bao giờ thực sự lành miệng. Mỗi khi hoàng hôn buông xuống, nhuộm đỏ cả một khúc sông Hoàng Giang, người ta lại thấy bóng dáng một người đàn ông gầy gò, tóc bạc trắng, đứng lặng như pho tượng bên bờ nước. Đó là Trương Sinh. Và đây là câu chuyện mà dòng sông ấy đã chứng kiến – một câu chuyện về lòng thủy chung bị vùi lấp bởi bụi mờ của lòng đa nghi.

Năm ấy, giặc Chiêm xâm lược biên cương, Trương Sinh phải lên đường tòng quân. Ngày chia ly, trời đổ mưa phùn lạnh giá. Vũ Nương – người vợ trẻ nết na, thùy mị – đứng bên gốc liễu ven đường, đôi mắt nàng nhòe đi vì lệ, tay run run dâng chén rượu tiễn biệt. Nàng khẽ nói, giọng nghẹn ngào trong gió: “Chàng đi chuyến này, thiếp chẳng dám mong đeo được ấn phong hầu, mặc áo gấm trở về quê cũ, chỉ xin chuyến đi này được hai chữ bình yên mà thôi”. Những lời nói ấy như rút ra từ tim gan, thể hiện một khát khao giản đơn về hạnh phúc gia đình mà bất cứ người phụ nữ nào cũng mong ước.

Trương Sinh đi rồi, căn nhà chỉ còn lại Vũ Nương cùng người mẹ chồng già yếu và đứa con thơ còn đang nằm nôi. Những đêm dài dằng dặc, tiếng gió lùa qua khe liếp như tiếng than thân trách phận của những kiếp người lẻ bóng. Vũ Nương vừa làm tròn đạo con, vừa gánh vác việc đồng áng. Nàng chăm sóc mẹ chồng tận tụy như cha mẹ đẻ. Khi bà ốm nặng, nàng không quản đêm hôm khuya khoắt, một mình băng qua những cánh đồng vắng lặng để mời thầy thuốc. Những bóng tre ma mị, tiếng cú kêu đêm khiến lòng nàng không khỏi run rẩy, nhưng tình thương và trách nhiệm đã trở thành ngọn lửa sưởi ấm tâm hồn nàng.

Thế nhưng, miệng đời vốn cay nghiệt. Thấy nàng thường xuyên đi sớm về khuya để lo thuốc thang cho mẹ, những lời đồn thổi ác ý bắt đầu lan truyền. Họ nói nàng không chung thủy, nói nàng có tư tình khi chồng vắng nhà. Vũ Nương nghe thấy, lòng đau như cắt nhưng chỉ biết nuốt nước mắt vào trong. Nàng tự nhủ: “Cây ngay chẳng sợ chết đứng, lòng ta trong sạch như vầng trăng kia, lo gì sương mù che khuất”. Khi mẹ chồng qua đời, nàng lo liệu ma chay chu tất, giữ trọn đạo hiếu, khiến ai nấy trong làng dù nghi kị cũng phải nể phục.

Để dỗ dành bé Đản trong những đêm nhớ cha, Vũ Nương đã chỉ vào cái bóng của mình trên vách tường và nói đó là cha Đản. Nàng đâu ngờ rằng, hành động chứa chan tình yêu thương ấy lại chính là mầm mống cho một bi kịch đau đớn nhất cuộc đời. Trong tâm trí non nớt của đứa trẻ, người cha là một thực thể im lặng, chỉ xuất hiện vào ban đêm và luôn đi cùng mẹ. Đối với Vũ Nương, cái bóng ấy là niềm an ủi, là sự hiện diện tinh thần của Trương Sinh trong ngôi nhà nhỏ, giúp nàng vượt qua những năm tháng cô đơn vò võ.

Ngày Trương Sinh trở về, vạn vật như bừng tỉnh sau giấc ngủ dài. Nhưng niềm vui chẳng tày gang. Sự đa nghi vốn có trong máu thịt của Trương, cộng thêm những lời nói ngây ngô của bé Đản: “Ông cũng là cha tôi ư? Cha tôi đêm nào cũng đến, mẹ Đản đi cũng đi, mẹ Đản ngồi cũng ngồi…” đã khiến lý trí của hắn mù mịt.

Trương Sinh không cần nghe giải thích, không cần xem xét thực hư. Hắn sấn sổ vào nhà, mắng nhiếc nàng bằng những lời lẽ nhục mạ nhất. Nàng quỳ xuống, nước mắt lã chã rơi trên nền đất lạnh, giọng nói run rẩy: “Thiếp cách biệt ba năm, giữ gìn một tiết. Tô son điểm phấn đã nguôi lòng, ngõ liễu tường hoa chưa hề bén gót. Đâu có chuyện lăng loàn như lời chàng nói”. Nhưng mỗi lời giải thích của nàng lại như đổ thêm dầu vào lửa đối với lòng tự trọng bị tổn thương của một kẻ hẹp hòi. Trương Sinh xua đuổi nàng khỏi nhà, vứt bỏ mọi tình nghĩa vợ chồng bao năm gắn bó.

Vũ Nương đứng trước dòng Hoàng Giang cuồn cuộn sóng. Gió thổi tung mái tóc xõa, gương mặt nàng trắng bệch, đôi môi khô khốc. Nàng nhìn lên trời xanh, rồi nhìn xuống dòng nước, nỗi uất ức dâng cao đến cực điểm. Nàng thấy mình như một cánh hoa rơi vào dòng nước xoáy, không cách nào tự cứu vãn. Nàng khấn nguyện: “Thiếp nếu đoan trang giữ tiết, xuống nước xin làm ngọc Mỵ Nương, xuống đất xin làm cỏ Ngu mĩ. Nhược bằng lòng chim dạ cá, lừa chồng dối con, dưới xin làm mồi cho cá tôm, trên xin làm cơm cho diều quạ…”.

Tiếng "ùm" vang lên, dòng sông lạnh lẽo ôm lấy thân xác mảnh mai. Nàng đi rồi, để lại một khoảng trống mênh mông và một nỗi oan thấu tận trời xanh.

Mãi đến một đêm mưa gió, khi Trương Sinh ngồi bên ngọn đèn dầu, bé Đản lại chỉ tay lên vách: “Cha Đản lại đến kia kìa!”. Lúc này, nhìn cái bóng của chính mình trên tường, Trương Sinh mới bàng hoàng tỉnh ngộ. Hắn ngã quỵ xuống sàn, đôi tay bấu chặt vào ngực áo. Hóa ra người cha mà con trai hắn nhắc đến bấy lâu nay chính là cái bóng của vợ mình. Một sự thật giản đơn đến đau lòng mà sự đa nghi đã che lấp mất.

Hắn chạy ra bờ sông, gào thét tên nàng trong tuyệt vọng. Tiếng gọi ấy tan vào tiếng sóng, vào màn đêm tĩnh mịch. Hắn lập đàn giải oan, khói hương nghi ngút cả một vùng. Trong màn sương mờ ảo của buổi hoàng hôn, nàng hiện về giữa dòng sông, ngồi trên kiệu hoa, có cờ xí rộn ràng. Nàng vẫn đẹp như xưa, nhưng ánh mắt ấy không còn là sự ấm áp của người vợ hiền mà là sự xa cách của một linh hồn đã thuộc về thế giới khác.

“Đa tạ tình chàng, nhưng thiếp chẳng thể trở về nhân gian được nữa”.

Bóng nàng mờ dần rồi tan biến hẳn vào làn nước xanh thẳm. Trương Sinh đứng đó, giữa trời đất bao la, thấy mình nhỏ bé và tội lỗi biết bao. Sai lầm của hắn không chỉ cướp đi mạng sống của một người phụ nữ vô tội, mà còn phá nát một gia đình, để lại cho đứa con thơ nỗi đau mất mẹ vĩnh viễn.

Câu chuyện về Vũ Nương không chỉ là bài ca về lòng thủy chung, mà còn là lời cảnh tỉnh muộn màng cho những trái tim hẹp hòi, thiếu tin tưởng. Cho đến tận ngày nay, dòng sông Hoàng Giang vẫn chảy, mang theo nỗi oan khiên của người con gái Nam Xương. Và mỗi khi có ai đó nhìn thấy cái bóng của mình trên vách, họ lại nhớ về nàng – một bông hoa đẹp đã tàn phai vì sự nghi kị của lòng người. Bi kịch ấy nhắc nhở chúng ta rằng: trong tình yêu, niềm tin chính là sợi dây duy nhất giữ cho hạnh phúc không bị dòng đời cuốn trôi.

Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận

Nếu bạn muốn hỏi bài tập

Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút

Ảnh ads

CÂU HỎI LIÊN QUAN

FQA.vn Nền tảng kết nối cộng đồng hỗ trợ giải bài tập học sinh trong khối K12. Sản phẩm được phát triển bởi CÔNG TY TNHH CÔNG NGHỆ GIA ĐÌNH (FTECH CO., LTD)
Điện thoại: 1900636019 Email: info@fqa.vn
location.svg Địa chỉ: Số 21 Ngõ Giếng, Phố Đông Các, Phường Đống Đa, Thành phố Hà Nội, Việt Nam.
Tải ứng dụng FQA
Người chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Đào Trường Giang Giấy phép thiết lập MXH số 07/GP-BTTTT do Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 05/01/2024
Copyright © 2023 fqa.vn All Rights Reserved