
4 giờ trước
2 giờ trước
Tối nay là lễ Nô-en rồi. Bé Gioan muốn có một món quà để tặng chị gái mình - người chị đã nuôi bé từ sau khi mẹ mất.
Buổi chiều, cô bé dừng lại ở một cửa hàng, áp trán vào tủ kính, chăm chú nhìn từng đồ vật như muốn tìm kiếm thứ gì đó. Bỗng em ngẩng đầu lên hỏi chủ cửa hàng: “Cháu có thể xem chuỗi ngọc lam này không ạ?".
Pi-e lấy chuỗi ngọc đưa cho cô bé. Cô bé khen chuỗi ngọc đẹp quá rồi bảo anh gói lại. Pi-e ngạc nhiên hỏi là ai sai cô bé đi mua. Cô bé vui vẻ đáp: “Cháu mua tặng chị cháu nhân dịp lễ Nô-en. Chị ấy đã nuôi cháu từ sau khi mẹ cháu mất”.
Pi-e mỉm cười, vỗ vai cô bé: “Thế cháu có bao nhiêu tiền?”. Cô bé hồn nhiên mở chiếc khăn tay ra, đổ lên bàn một nắm xu và nói nhỏ: “Cháu đã đập con lợn đất đấy!”.
Pi-e cảm động, trầm ngâm nhìn cô bé. Rồi vừa lúi húi gỡ mảnh giấy ghi giá tiền, anh vừa hỏi: “Cháu tên gì?”. Cô bé lễ phép đáp: “Cháu tên là Gioan ạ!”. Pi-e cẩn thận gói chuỗi ngọc vào trong bao lụa đỏ, đặt vào tay cô bé và không quên dặn dò: “Đừng đánh rơi nhé!". Cô bé mỉm cười rạng rỡ, chạy vụt đi. Cô đâu biết chuỗi ngọc này Pi-e dành để tặng vợ chưa cưới của mình, nhưng rồi một tai nạn giao thông đã cướp mất người anh yêu quý.
Ngày Nô-en nên khách mua hàng rất đông. Ai cũng vui, làm cho Pi-e càng thêm đau lòng. Khi người khách cuối cùng bước ra, anh thở phào nhẹ nhõm. Thế là qua được năm nay! Nhưng anh đã lầm.
Cửa lại mở, một thiếu nữ bước vào. Cô lấy từ trong túi xách ra một chuỗi ngọc lam và hỏi anh: “Chuỗi ngọc này có phải của tiệm ông không ạ?”. Pi-e gật đầu đáp phải. Thiếu nữ hỏi tiếp: “Thưa... có phải là ngọc thật không?". Pi-e nói rằng tuy nó không phải là thứ ngọc quý nhất nhưng nó là ngọc thật. Thiếu nữ kia vẫn gặng hỏi: “Thế ông có nhớ là đã bán chuỗi ngọc này cho ai không?”. Người chủ tiệm xác nhận rằng đã bán nó cho một cô bé tên Gioan để cô tặng chị gái của mình.
Dường như chưa hết thắc mắc, thiếu nữ lại hỏi về giá của chuỗi ngọc lam. Pi-e trả lời là anh không khi nào nói giá tiền của quà tặng. Thiếu nữ băn khoăn: "Gioan chỉ có ít tiền tiêu vặt. Làm sao em mua nổi chuỗi ngọc này?”. Như hiểu suy nghĩ của người thiếu nữ đang đứng trước mặt nên Pi-e mỉm cười bảo: “Cô bé đã trả giá rất cao. Bằng toàn bộ số tiền em ấy có”
Hai người đều im lặng. Tiếng chuông từ một giáo đường gần đó đã bắt đầu vang lên ngân nga, báo hiệu đêm lễ bắt đầu. Thiếu nữ nhìn Pi-e với ánh mắt chưa tin hẳn: ‘‘Nhưng tại sao ông lại làm như vậy?”.
Pi-e đưa chuỗi ngọc cho cô gái và nói: “Hôm này là ngày Nô-en. Tôi không có ai để tặng quà. Cho phép tôi đưa cô về nhà và chúc cô một lễ Nô-en vui vẻ nhé!".
Thiếu nữ khẽ gật đầu. Trong tiếng chuông đổ hồi thúc giục. Pi-e và thiếu nữ cùng nhau bước qua một năm mới với hi vọng tràn trề.
3 giờ trước
Sky CirTrong ký ức của những người dân làng Nam Xương, câu chuyện về người thiếu phụ họ Vũ vẫn như một vết sẹo chưa bao giờ thực sự lành miệng. Mỗi khi hoàng hôn buông xuống, nhuộm đỏ cả một khúc sông Hoàng Giang, người ta lại thấy bóng dáng một người đàn ông gầy gò, tóc bạc trắng, đứng lặng như pho tượng bên bờ nước. Đó là Trương Sinh. Và đây là câu chuyện mà dòng sông ấy đã chứng kiến – một câu chuyện về lòng thủy chung bị vùi lấp bởi bụi mờ của lòng đa nghi.
Năm ấy, giặc Chiêm xâm lược biên cương, Trương Sinh phải lên đường tòng quân. Ngày chia ly, trời đổ mưa phùn lạnh giá. Vũ Nương – người vợ trẻ nết na, thùy mị – đứng bên gốc liễu ven đường, đôi mắt nàng nhòe đi vì lệ, tay run run dâng chén rượu tiễn biệt. Nàng khẽ nói, giọng nghẹn ngào trong gió: “Chàng đi chuyến này, thiếp chẳng dám mong đeo được ấn phong hầu, mặc áo gấm trở về quê cũ, chỉ xin chuyến đi này được hai chữ bình yên mà thôi”. Những lời nói ấy như rút ra từ tim gan, thể hiện một khát khao giản đơn về hạnh phúc gia đình mà bất cứ người phụ nữ nào cũng mong ước.
Trương Sinh đi rồi, căn nhà chỉ còn lại Vũ Nương cùng người mẹ chồng già yếu và đứa con thơ còn đang nằm nôi. Những đêm dài dằng dặc, tiếng gió lùa qua khe liếp như tiếng than thân trách phận của những kiếp người lẻ bóng. Vũ Nương vừa làm tròn đạo con, vừa gánh vác việc đồng áng. Nàng chăm sóc mẹ chồng tận tụy như cha mẹ đẻ. Khi bà ốm nặng, nàng không quản đêm hôm khuya khoắt, một mình băng qua những cánh đồng vắng lặng để mời thầy thuốc. Những bóng tre ma mị, tiếng cú kêu đêm khiến lòng nàng không khỏi run rẩy, nhưng tình thương và trách nhiệm đã trở thành ngọn lửa sưởi ấm tâm hồn nàng.
Thế nhưng, miệng đời vốn cay nghiệt. Thấy nàng thường xuyên đi sớm về khuya để lo thuốc thang cho mẹ, những lời đồn thổi ác ý bắt đầu lan truyền. Họ nói nàng không chung thủy, nói nàng có tư tình khi chồng vắng nhà. Vũ Nương nghe thấy, lòng đau như cắt nhưng chỉ biết nuốt nước mắt vào trong. Nàng tự nhủ: “Cây ngay chẳng sợ chết đứng, lòng ta trong sạch như vầng trăng kia, lo gì sương mù che khuất”. Khi mẹ chồng qua đời, nàng lo liệu ma chay chu tất, giữ trọn đạo hiếu, khiến ai nấy trong làng dù nghi kị cũng phải nể phục.
Để dỗ dành bé Đản trong những đêm nhớ cha, Vũ Nương đã chỉ vào cái bóng của mình trên vách tường và nói đó là cha Đản. Nàng đâu ngờ rằng, hành động chứa chan tình yêu thương ấy lại chính là mầm mống cho một bi kịch đau đớn nhất cuộc đời. Trong tâm trí non nớt của đứa trẻ, người cha là một thực thể im lặng, chỉ xuất hiện vào ban đêm và luôn đi cùng mẹ. Đối với Vũ Nương, cái bóng ấy là niềm an ủi, là sự hiện diện tinh thần của Trương Sinh trong ngôi nhà nhỏ, giúp nàng vượt qua những năm tháng cô đơn vò võ.
Ngày Trương Sinh trở về, vạn vật như bừng tỉnh sau giấc ngủ dài. Nhưng niềm vui chẳng tày gang. Sự đa nghi vốn có trong máu thịt của Trương, cộng thêm những lời nói ngây ngô của bé Đản: “Ông cũng là cha tôi ư? Cha tôi đêm nào cũng đến, mẹ Đản đi cũng đi, mẹ Đản ngồi cũng ngồi…” đã khiến lý trí của hắn mù mịt.
Trương Sinh không cần nghe giải thích, không cần xem xét thực hư. Hắn sấn sổ vào nhà, mắng nhiếc nàng bằng những lời lẽ nhục mạ nhất. Nàng quỳ xuống, nước mắt lã chã rơi trên nền đất lạnh, giọng nói run rẩy: “Thiếp cách biệt ba năm, giữ gìn một tiết. Tô son điểm phấn đã nguôi lòng, ngõ liễu tường hoa chưa hề bén gót. Đâu có chuyện lăng loàn như lời chàng nói”. Nhưng mỗi lời giải thích của nàng lại như đổ thêm dầu vào lửa đối với lòng tự trọng bị tổn thương của một kẻ hẹp hòi. Trương Sinh xua đuổi nàng khỏi nhà, vứt bỏ mọi tình nghĩa vợ chồng bao năm gắn bó.
Vũ Nương đứng trước dòng Hoàng Giang cuồn cuộn sóng. Gió thổi tung mái tóc xõa, gương mặt nàng trắng bệch, đôi môi khô khốc. Nàng nhìn lên trời xanh, rồi nhìn xuống dòng nước, nỗi uất ức dâng cao đến cực điểm. Nàng thấy mình như một cánh hoa rơi vào dòng nước xoáy, không cách nào tự cứu vãn. Nàng khấn nguyện: “Thiếp nếu đoan trang giữ tiết, xuống nước xin làm ngọc Mỵ Nương, xuống đất xin làm cỏ Ngu mĩ. Nhược bằng lòng chim dạ cá, lừa chồng dối con, dưới xin làm mồi cho cá tôm, trên xin làm cơm cho diều quạ…”.
Tiếng "ùm" vang lên, dòng sông lạnh lẽo ôm lấy thân xác mảnh mai. Nàng đi rồi, để lại một khoảng trống mênh mông và một nỗi oan thấu tận trời xanh.
Mãi đến một đêm mưa gió, khi Trương Sinh ngồi bên ngọn đèn dầu, bé Đản lại chỉ tay lên vách: “Cha Đản lại đến kia kìa!”. Lúc này, nhìn cái bóng của chính mình trên tường, Trương Sinh mới bàng hoàng tỉnh ngộ. Hắn ngã quỵ xuống sàn, đôi tay bấu chặt vào ngực áo. Hóa ra người cha mà con trai hắn nhắc đến bấy lâu nay chính là cái bóng của vợ mình. Một sự thật giản đơn đến đau lòng mà sự đa nghi đã che lấp mất.
Hắn chạy ra bờ sông, gào thét tên nàng trong tuyệt vọng. Tiếng gọi ấy tan vào tiếng sóng, vào màn đêm tĩnh mịch. Hắn lập đàn giải oan, khói hương nghi ngút cả một vùng. Trong màn sương mờ ảo của buổi hoàng hôn, nàng hiện về giữa dòng sông, ngồi trên kiệu hoa, có cờ xí rộn ràng. Nàng vẫn đẹp như xưa, nhưng ánh mắt ấy không còn là sự ấm áp của người vợ hiền mà là sự xa cách của một linh hồn đã thuộc về thế giới khác.
“Đa tạ tình chàng, nhưng thiếp chẳng thể trở về nhân gian được nữa”.
Bóng nàng mờ dần rồi tan biến hẳn vào làn nước xanh thẳm. Trương Sinh đứng đó, giữa trời đất bao la, thấy mình nhỏ bé và tội lỗi biết bao. Sai lầm của hắn không chỉ cướp đi mạng sống của một người phụ nữ vô tội, mà còn phá nát một gia đình, để lại cho đứa con thơ nỗi đau mất mẹ vĩnh viễn.
Câu chuyện về Vũ Nương không chỉ là bài ca về lòng thủy chung, mà còn là lời cảnh tỉnh muộn màng cho những trái tim hẹp hòi, thiếu tin tưởng. Cho đến tận ngày nay, dòng sông Hoàng Giang vẫn chảy, mang theo nỗi oan khiên của người con gái Nam Xương. Và mỗi khi có ai đó nhìn thấy cái bóng của mình trên vách, họ lại nhớ về nàng – một bông hoa đẹp đã tàn phai vì sự nghi kị của lòng người. Bi kịch ấy nhắc nhở chúng ta rằng: trong tình yêu, niềm tin chính là sợi dây duy nhất giữ cho hạnh phúc không bị dòng đời cuốn trôi.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
9 giờ trước
11 giờ trước
Top thành viên trả lời