Bài thơ Tây Tiến được chia thành 4 đoạn, mỗi đoạn có nội dung và ý nghĩa riêng biệt như sau:
Đoạn 1 (từ đầu đến... Sông Mã gầm lên khúc độc hành): Đoạn này miêu tả khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ, hoang sơ nhưng cũng đầy hiểm nguy của vùng núi rừng Tây Bắc. Hình ảnh sông Mã, núi rừng, thác nước, sương mù,... được khắc họa bằng những hình ảnh giàu sức gợi, tạo nên một bức tranh thiên nhiên vừa hùng tráng, vừa dữ dội. Đồng thời, tác giả cũng thể hiện tâm trạng nhớ nhung da diết của người lính khi phải rời xa quê hương để chiến đấu.
Đoạn 2 (từ ...đoàn binh không mọc tóc đến... hoa đong đưa): Đoạn này tập trung vào việc khắc họa chân dung người lính Tây Tiến với vẻ đẹp hào hùng, bi tráng. Những chi tiết về ngoại hình, tinh thần lạc quan, dũng cảm, lòng yêu nước của người lính được thể hiện rõ nét qua từng câu thơ. Tác giả sử dụng nhiều biện pháp tu từ như so sánh, ẩn dụ, nhân hóa,... để làm nổi bật vẻ đẹp phi thường của người lính Tây Tiến.
Đoạn 3 (từ ...Tây Tiến người đi chẳng tiếc đời xanh đến...Sông Mã gầm lên khúc độc hành): Đoạn này tiếp tục khắc họa vẻ đẹp hào hùng, bi tráng của người lính Tây Tiến. Tuy nhiên, ở đây, tác giả còn nhấn mạnh thêm sự hy sinh cao cả của họ vì đất nước. Hình ảnh người lính ngã xuống trên chiến trường, máu chảy đỏ dòng sông Mã, tiếng súng nổ vang trời,... khiến cho người đọc cảm nhận sâu sắc hơn về sự mất mát, hi sinh của thế hệ cha anh trong cuộc kháng chiến chống Pháp.
Đoạn 4 (phần còn lại): Đoạn này kết thúc bài thơ bằng lời thề son sắt của người lính Tây Tiến. Họ nguyện sẽ mãi mãi sống chết cùng đồng đội, cùng đất nước, dù có phải hy sinh tất cả. Lời thề ấy thể hiện tinh thần bất khuất, kiên cường của người lính Tây Tiến, đồng thời khẳng định giá trị to lớn của bài thơ đối với lịch sử dân tộc.