3 giờ trước

2 giờ trước
2 giờ trước
Trong cuộc sống, con người thường dễ rơi vào cảm giác buồn bã, bất mãn vì những điều mình chưa có. Câu nói của Hellen Keller: “Tôi đã khóc khi không có giày để đi cho đến khi tôi nhìn thấy một người không có chân để đi giày” là một lời nhắc nhở sâu sắc, giản dị nhưng đầy thấm thía về cách chúng ta nhìn nhận hạnh phúc và bất hạnh của chính mình.
Thoạt nghe, câu nói tưởng chừng rất đời thường, nhưng ẩn chứa trong đó là một bài học lớn về lòng biết ơn và sự đồng cảm. Nhân vật “tôi” đã từng đau khổ vì thiếu đôi giày – một nhu cầu rất nhỏ bé trong cuộc sống. Thế nhưng, khi nhìn thấy một người không có chân, nỗi buồn ấy lập tức trở nên vô nghĩa. Sự so sánh ấy không nhằm làm giảm nỗi đau của bản thân, mà giúp con người nhận ra rằng vẫn còn rất nhiều người đang chịu những mất mát lớn hơn gấp bội.
Trong thực tế, không ít người trong chúng ta đang sống trong điều kiện đủ đầy: có gia đình, có sức khỏe, có học tập và công việc ổn định. Thế nhưng ta vẫn than phiền vì chưa có chiếc điện thoại mới, chưa đạt được điểm số như mong muốn hay chưa có cuộc sống “hoàn hảo” như người khác. Ta quên rằng, ngoài kia có những người phải vật lộn từng ngày với bệnh tật, nghèo đói, chiến tranh hay khuyết tật. Khi đặt nỗi buồn của mình trong bức tranh rộng lớn của cuộc đời, ta mới thấy rằng mình may mắn hơn rất nhiều.
Câu nói của Hellen Keller càng có ý nghĩa sâu sắc khi biết rằng chính bà là người mù và điếc từ nhỏ. Dù phải sống trong bóng tối và im lặng, bà vẫn không oán trách số phận mà vươn lên trở thành một nhà văn, nhà hoạt động xã hội nổi tiếng. Điều đó cho thấy: hạnh phúc không phụ thuộc vào việc ta có bao nhiêu, mà phụ thuộc vào cách ta nhìn nhận những gì mình đang có. Biết ơn giúp con người sống tích cực hơn, mạnh mẽ hơn và yêu thương cuộc sống này hơn.
Bên cạnh đó, câu nói còn khơi gợi trong ta lòng nhân ái và sự sẻ chia. Khi biết nhìn vào nỗi đau của người khác, ta học được cách đồng cảm và sẵn sàng giúp đỡ. Một hành động nhỏ như chia sẻ, lắng nghe hay giúp đỡ những người kém may mắn cũng có thể mang lại ý nghĩa lớn lao, không chỉ cho họ mà còn cho chính tâm hồn ta.
Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là con người không được buồn hay không được ước mơ. Mỗi người đều có quyền mong muốn một cuộc sống tốt đẹp hơn. Quan trọng là ta không để sự thiếu thốn hay so sánh khiến mình trở nên bi quan, ghen tị hay vô ơn với cuộc đời.
Câu nói của Hellen Keller là một bài học quý giá về lòng biết ơn và cách nhìn nhận hạnh phúc. Khi ta biết trân trọng những điều giản dị mình đang có, biết cảm thông với nỗi đau của người khác, cuộc sống sẽ trở nên nhẹ nhàng và ý nghĩa hơn. Đó cũng chính là chìa khóa để con người sống an nhiên và hạnh phúc giữa những biến động không ngừng của cuộc đời.
2 giờ trước
Trong cuộc sống, chúng ta thường mải mê theo đuổi những thứ xa xôi mà quên mất việc trân trọng những gì mình đang có. Nữ văn sĩ Helen Keller – một người phụ nữ phi thường dù khiếm khuyết cả thị giác lẫn thính giác – đã để lại một thông điệp lay động lòng người: "Tôi đã khóc vì không có giày để đi cho đến khi tôi nhìn thấy một người không có chân để đi giày". Câu nói là một lời thức tỉnh mạnh mẽ về thái độ sống lạc quan và lòng biết ơn giữa những nghịch cảnh.
Trước hết, hình ảnh "đôi giày" tượng trưng cho những nhu cầu vật chất, những mong muốn cá nhân hay thậm chí là những điều kiện thuận lợi trong cuộc sống. Ngược lại, "người không có chân" là hiện thân của những mất mát to lớn, những bất hạnh nghiệt ngã hơn gấp bội. Hành động "khóc" thể hiện sự tuyệt vọng, oán trách số phận khi bản thân gặp khó khăn. Qua đó, Helen Keller muốn nhắn nhủ rằng: Con người thường chỉ nhìn vào những gì mình thiếu thốn để buồn khổ, mà ít khi nhận ra rằng mình vẫn còn may mắn hơn rất nhiều người khác ngoài kia.
Thực tế, tâm lý so sánh tiêu cực là một căn bệnh phổ biến. Khi thất bại trong một kỳ thi, ta thất vọng; khi không mua được món đồ hiệu, ta tự ti. Ta coi những gì mình đang có là hiển nhiên mà quên mất rằng, có những người đang phải chiến đấu từng ngày chỉ để có được một cuộc sống bình thường. Biết trân trọng những gì mình đang có chính là chìa khóa của hạnh phúc. Nó giúp ta bình tâm, bớt đi những tham sân si và nhìn cuộc đời bằng con mắt bao dung hơn. Khi bạn biết ơn đôi chân lành lặn, bạn sẽ thấy việc không có một đôi giày đẹp chỉ là chuyện nhỏ. Khi bạn biết ơn một bữa cơm ấm cúng, bạn sẽ không còn càu nhàu về món ăn không hợp khẩu vị.
Tuy nhiên, bài học của Helen Keller không dừng lại ở việc tự an ủi bản thân. Nó còn mở ra sự thấu cảm và sẻ chia. Khi nhìn thấy "người không có chân", lòng trắc ẩn trong ta trỗi dậy. Chúng ta nhận ra mình không đơn độc trong nỗi đau, và từ đó nảy sinh mong muốn giúp đỡ những người yếu thế hơn. Sự so sánh ở đây không phải để thỏa mãn cái tôi ích kỷ rằng "mình vẫn hơn người khác", mà là để nuôi dưỡng ý chí vượt khó và tinh thần tương thân tương ái.
Tất nhiên, trân trọng thực tại không đồng nghĩa với sự an phận thủ thường hay thiếu ý chí tiến thủ. Chúng ta biết ơn những gì mình có, nhưng vẫn cần nỗ lực để đạt được những mục tiêu cao đẹp hơn. Điều quan trọng là thái độ: Đừng để những thiếu hụt về vật chất làm nghèo nàn đi tâm hồn.
Câu nói của Helen Keller là một bài học vô giá về nhân sinh. Hãy học cách mỉm cười với những gì đang có, bởi mỗi ngày được sống, được hít thở và được lao động đã là một món quà kỳ diệu. Thay vì than vãn về "đôi giày" cũ kỹ, hãy dùng đôi chân của mình để bước đi thật vững chãi và đưa tay giúp đỡ những người kém may mắn hơn trên vạn dặm hành trình của cuộc đời.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời