avatar
level icon
Khanh Duyy

3 giờ trước

Anh/chị hãy viêt bài văn (khoảng 600 chữ) nêu suy nghi của bản thân vê câu nói: "Tôi đã khóc khi không có giày đê đi cho đên khi tôi nhìn thây một người không có chân đê đi giày" (Hellen Keller)

thumb up 0
thumb down
Trả lời câu hỏi của Khanh Duyy
  • Câu trả lời phải chính xác, đầy đủ dựa trên kiến thức xác thực:
    • ✔ Đối với câu hỏi trắc nghiệm: Đưa đáp án lựa chọn + giải thích lý do chọn đáp án.
    • ✔ Đối với câu hỏi tự luận: Đưa lời giải và đáp án cho câu hỏi.
    • ✔ Đối với câu hỏi trả lời ngắn: Đưa ra đáp án + giải thích lý do.
    • ✔ Chấp nhận sử dụng ảnh do thành viên viết tay, ảnh cần rõ nét, không bị mờ, vỡ ảnh.
  • Sử dụng ngôn ngữ rõ ràng, dễ hiểu.
  • Tránh đưa ra các ý kiến cá nhân mang tính chất chủ quan.
  • Nếu sử dụng thông tin từ nguồn khác, phải trích dẫn nguồn đầy đủ và chính xác.
  • Tuyệt đối không được sao chép các thông tin từ các trang khác, từ AI hoặc chatGPT.
CÂU TRẢ LỜI
avatar
Timi

2 giờ trước

Trợ lý học tập AI - Câu trả lời này chỉ mang tính tham khảo
Câu nói "Tôi đã khóc khi không có giày để đi cho đến khi tôi nhìn thấy một người không có chân để đi giày" của Hellen Keller mang ý nghĩa sâu sắc về lòng biết ơn và sự trân trọng những gì mình đang có. Câu nói này gợi lên trong mỗi người đọc một suy nghĩ về giá trị của cuộc sống và tầm quan trọng của việc biết ơn.

Trước hết, câu nói nhấn mạnh vào sự thiếu thốn, khó khăn mà mỗi người đều trải qua trong cuộc sống. Việc "khóc" khi không có giày để đi là một hình ảnh ẩn dụ cho những thử thách, gian nan mà con người phải đối mặt. Tuy nhiên, khi nhìn thấy một người không có chân để đi giày, chúng ta mới nhận ra rằng còn rất nhiều người khác còn gặp khó khăn hơn mình. Điều này khiến chúng ta cảm thấy biết ơn và trân trọng những gì mình đang có.

Lòng biết ơn là một phẩm chất tốt đẹp của con người. Nó giúp chúng ta trở nên tốt đẹp hơn, hướng thiện và nhân hậu hơn. Chúng ta biết ơn cha mẹ đã sinh thành, nuôi dưỡng, biết ơn thầy cô đã truyền đạt kiến thức, biết ơn những người đã hy sinh vì đất nước, biết ơn những người nghèo khổ, bất hạnh hơn mình… Khi biết ơn, chúng ta sẽ có thêm động lực để phấn đấu, vươn lên trong cuộc sống.

Tuy nhiên, nếu không biết ơn, con người dễ dàng rơi vào thái độ vô cảm, thờ ơ với mọi thứ xung quanh. Họ có thể vứt rác bừa bãi, lãng phí điện nước, thậm chí là bạo lực gia đình hay bạo lực học đường. Những hành động ấy thật đáng lên án và phê phán.

Để rèn luyện lòng biết ơn, mỗi người cần bắt đầu từ những hành động nhỏ bé nhất. Đó có thể là lời chào hỏi lễ phép với ông bà, cha mẹ; là việc dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ; là sự giúp đỡ bố mẹ trong công việc nhà… Bên cạnh đó, chúng ta cũng cần tham gia các hoạt động xã hội như thăm hỏi người già neo đơn, ủng hộ trẻ em vùng cao…

Là những người trẻ, chúng ta cần trau dồi đức tính này để hoàn thiện bản thân, góp phần xây dựng quê hương đất nước. Hãy luôn nhớ rằng, “Tôi đã khóc khi không có giày để đi cho đến khi tôi nhìn thấy một người không có chân để đi giày”.

Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận
avatar
level icon
Dopamine

2 giờ trước

Trong cuộc sống, con người thường dễ rơi vào cảm giác buồn bã, bất mãn vì những điều mình chưa có. Câu nói của Hellen Keller: “Tôi đã khóc khi không có giày để đi cho đến khi tôi nhìn thấy một người không có chân để đi giày” là một lời nhắc nhở sâu sắc, giản dị nhưng đầy thấm thía về cách chúng ta nhìn nhận hạnh phúc và bất hạnh của chính mình.

Thoạt nghe, câu nói tưởng chừng rất đời thường, nhưng ẩn chứa trong đó là một bài học lớn về lòng biết ơn và sự đồng cảm. Nhân vật “tôi” đã từng đau khổ vì thiếu đôi giày – một nhu cầu rất nhỏ bé trong cuộc sống. Thế nhưng, khi nhìn thấy một người không có chân, nỗi buồn ấy lập tức trở nên vô nghĩa. Sự so sánh ấy không nhằm làm giảm nỗi đau của bản thân, mà giúp con người nhận ra rằng vẫn còn rất nhiều người đang chịu những mất mát lớn hơn gấp bội.

Trong thực tế, không ít người trong chúng ta đang sống trong điều kiện đủ đầy: có gia đình, có sức khỏe, có học tập và công việc ổn định. Thế nhưng ta vẫn than phiền vì chưa có chiếc điện thoại mới, chưa đạt được điểm số như mong muốn hay chưa có cuộc sống “hoàn hảo” như người khác. Ta quên rằng, ngoài kia có những người phải vật lộn từng ngày với bệnh tật, nghèo đói, chiến tranh hay khuyết tật. Khi đặt nỗi buồn của mình trong bức tranh rộng lớn của cuộc đời, ta mới thấy rằng mình may mắn hơn rất nhiều.

Câu nói của Hellen Keller càng có ý nghĩa sâu sắc khi biết rằng chính bà là người mù và điếc từ nhỏ. Dù phải sống trong bóng tối và im lặng, bà vẫn không oán trách số phận mà vươn lên trở thành một nhà văn, nhà hoạt động xã hội nổi tiếng. Điều đó cho thấy: hạnh phúc không phụ thuộc vào việc ta có bao nhiêu, mà phụ thuộc vào cách ta nhìn nhận những gì mình đang có. Biết ơn giúp con người sống tích cực hơn, mạnh mẽ hơn và yêu thương cuộc sống này hơn.

Bên cạnh đó, câu nói còn khơi gợi trong ta lòng nhân ái và sự sẻ chia. Khi biết nhìn vào nỗi đau của người khác, ta học được cách đồng cảm và sẵn sàng giúp đỡ. Một hành động nhỏ như chia sẻ, lắng nghe hay giúp đỡ những người kém may mắn cũng có thể mang lại ý nghĩa lớn lao, không chỉ cho họ mà còn cho chính tâm hồn ta.

Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là con người không được buồn hay không được ước mơ. Mỗi người đều có quyền mong muốn một cuộc sống tốt đẹp hơn. Quan trọng là ta không để sự thiếu thốn hay so sánh khiến mình trở nên bi quan, ghen tị hay vô ơn với cuộc đời.

Câu nói của Hellen Keller là một bài học quý giá về lòng biết ơn và cách nhìn nhận hạnh phúc. Khi ta biết trân trọng những điều giản dị mình đang có, biết cảm thông với nỗi đau của người khác, cuộc sống sẽ trở nên nhẹ nhàng và ý nghĩa hơn. Đó cũng chính là chìa khóa để con người sống an nhiên và hạnh phúc giữa những biến động không ngừng của cuộc đời.

Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận
avatar
level icon
Nhân Irving

2 giờ trước

Khanh Duyy

Trong cuộc sống, chúng ta thường mải mê theo đuổi những thứ xa xôi mà quên mất việc trân trọng những gì mình đang có. Nữ văn sĩ Helen Keller – một người phụ nữ phi thường dù khiếm khuyết cả thị giác lẫn thính giác – đã để lại một thông điệp lay động lòng người: "Tôi đã khóc vì không có giày để đi cho đến khi tôi nhìn thấy một người không có chân để đi giày". Câu nói là một lời thức tỉnh mạnh mẽ về thái độ sống lạc quan và lòng biết ơn giữa những nghịch cảnh.


Trước hết, hình ảnh "đôi giày" tượng trưng cho những nhu cầu vật chất, những mong muốn cá nhân hay thậm chí là những điều kiện thuận lợi trong cuộc sống. Ngược lại, "người không có chân" là hiện thân của những mất mát to lớn, những bất hạnh nghiệt ngã hơn gấp bội. Hành động "khóc" thể hiện sự tuyệt vọng, oán trách số phận khi bản thân gặp khó khăn. Qua đó, Helen Keller muốn nhắn nhủ rằng: Con người thường chỉ nhìn vào những gì mình thiếu thốn để buồn khổ, mà ít khi nhận ra rằng mình vẫn còn may mắn hơn rất nhiều người khác ngoài kia.


Thực tế, tâm lý so sánh tiêu cực là một căn bệnh phổ biến. Khi thất bại trong một kỳ thi, ta thất vọng; khi không mua được món đồ hiệu, ta tự ti. Ta coi những gì mình đang có là hiển nhiên mà quên mất rằng, có những người đang phải chiến đấu từng ngày chỉ để có được một cuộc sống bình thường. Biết trân trọng những gì mình đang có chính là chìa khóa của hạnh phúc. Nó giúp ta bình tâm, bớt đi những tham sân si và nhìn cuộc đời bằng con mắt bao dung hơn. Khi bạn biết ơn đôi chân lành lặn, bạn sẽ thấy việc không có một đôi giày đẹp chỉ là chuyện nhỏ. Khi bạn biết ơn một bữa cơm ấm cúng, bạn sẽ không còn càu nhàu về món ăn không hợp khẩu vị.


Tuy nhiên, bài học của Helen Keller không dừng lại ở việc tự an ủi bản thân. Nó còn mở ra sự thấu cảm và sẻ chia. Khi nhìn thấy "người không có chân", lòng trắc ẩn trong ta trỗi dậy. Chúng ta nhận ra mình không đơn độc trong nỗi đau, và từ đó nảy sinh mong muốn giúp đỡ những người yếu thế hơn. Sự so sánh ở đây không phải để thỏa mãn cái tôi ích kỷ rằng "mình vẫn hơn người khác", mà là để nuôi dưỡng ý chí vượt khó và tinh thần tương thân tương ái.


Tất nhiên, trân trọng thực tại không đồng nghĩa với sự an phận thủ thường hay thiếu ý chí tiến thủ. Chúng ta biết ơn những gì mình có, nhưng vẫn cần nỗ lực để đạt được những mục tiêu cao đẹp hơn. Điều quan trọng là thái độ: Đừng để những thiếu hụt về vật chất làm nghèo nàn đi tâm hồn.


Câu nói của Helen Keller là một bài học vô giá về nhân sinh. Hãy học cách mỉm cười với những gì đang có, bởi mỗi ngày được sống, được hít thở và được lao động đã là một món quà kỳ diệu. Thay vì than vãn về "đôi giày" cũ kỹ, hãy dùng đôi chân của mình để bước đi thật vững chãi và đưa tay giúp đỡ những người kém may mắn hơn trên vạn dặm hành trình của cuộc đời.

Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 1
thumb down
0 bình luận
Bình luận

Nếu bạn muốn hỏi bài tập

Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút

Ảnh ads

CÂU HỎI LIÊN QUAN

FQA.vn Nền tảng kết nối cộng đồng hỗ trợ giải bài tập học sinh trong khối K12. Sản phẩm được phát triển bởi CÔNG TY TNHH CÔNG NGHỆ GIA ĐÌNH (FTECH CO., LTD)
Điện thoại: 1900636019 Email: info@fqa.vn
location.svg Địa chỉ: Số 21 Ngõ Giếng, Phố Đông Các, Phường Đống Đa, Thành phố Hà Nội, Việt Nam.
Tải ứng dụng FQA
Người chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Đào Trường Giang Giấy phép thiết lập MXH số 07/GP-BTTTT do Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 05/01/2024
Copyright © 2023 fqa.vn All Rights Reserved