
6 giờ trước
5 giờ trước
Trong thơ kháng chiến chống Pháp, nếu như Quang Dũng đưa người đọc đến với vẻ đẹp hào hoa của người lính Tây Tiến, thì Nguyễn Đình Thi lại chạm đến những rung cảm tinh tế, chân thành nhất qua bài thơ "Nhớ". Chỉ với hai khổ thơ đầu, tác giả đã khắc họa một thế giới tâm trạng đầy sâu lắng: đó là sự hòa quyện giữa tình yêu đôi lứa cá nhân và tình yêu đất nước rộng lớn của người chiến sĩ.
Mở đầu bài thơ, nỗi nhớ được gửi gắm qua những hình tượng thiên nhiên và sự vật vô cùng sinh động:
"Ngôi sao nhớ ai mà sao lấp lánh Soi sáng đường chiến sĩ giữa đèo mây Ngọn lửa nhớ ai mà hồng đêm lạnh Sưởi ấm lòng chiến sĩ dưới ngàn cây"
Nhân vật trữ tình không trực tiếp nói "anh nhớ em", mà mượn hình ảnh "ngôi sao" và "ngọn lửa" để bộc lộ tâm tình. Phép nhân hóa kết hợp với câu hỏi tu từ "nhớ ai" làm cho cảnh vật trở nên có linh hồn. Ngôi sao trên đỉnh "đèo mây" không chỉ là vật dẫn đường mà còn là biểu tượng của niềm hy vọng, của ánh mắt người thương đang dõi theo mỗi bước chân hành quân. Ngọn lửa giữa "đêm lạnh" không chỉ tỏa ra nhiệt lượng mà còn là hơi ấm của tình yêu, sưởi ấm tâm hồn người lính giữa thiên nhiên khắc nghiệt. Nỗi nhớ ở đây không làm con người yếu mềm, mà trái lại, nó trở thành điểm tựa tinh thần, soi sáng và sưởi ấm để người chiến sĩ vững bước trên con đường chiến đấu gian khổ.
Sự độc đáo của Nguyễn Đình Thi nằm ở cách ông định nghĩa về tình yêu:
"Anh yêu em như anh yêu đất nước Vất vả đau thương tươi thắm vô ngần"
Đây là một sự so sánh lạ nhưng đầy sức thuyết phục. Tình yêu đôi lứa không tách rời mà hòa nhập vào tình yêu Tổ quốc. Đất nước trong thơ Nguyễn Đình Thi hiện lên với hai thái cực: "vất vả đau thương" bởi bom đạn, đói nghèo nhưng cũng "tươi thắm vô ngần" bởi vẻ đẹp của ý chí và tâm hồn. Việc đặt "em" ngang hàng với "đất nước" đã nâng tầm tình cảm cá nhân trở nên cao cả, thiêng liêng hơn.
Càng về sau, nỗi nhớ càng trở nên cụ thể, đời thường và ám ảnh:
"Anh nhớ em mỗi bước đường anh bước Mỗi tối anh nằm mỗi miếng anh ăn"
Điệp từ "mỗi" lặp lại liên tiếp gợi lên sự dày đặc, thường trực của nỗi nhớ. Nó thấm đẫm vào mọi hoạt động sống, từ lúc hành quân đến lúc nghỉ ngơi, cả trong những sinh hoạt giản đơn nhất. Nỗi nhớ không còn là khái niệm trừu tượng mà trở thành một phần của hơi thở, của da thịt. Điều này cho thấy nhân vật trữ tình là một con người có thế giới nội tâm phong phú, yêu đời và luôn khao khát hạnh phúc ngay giữa lòng cuộc chiến khốc liệt.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
23/12/2025
Top thành viên trả lời