5 giờ trước


5 giờ trước
4 giờ trước
Apple_5GRJO09DN1Uyw3CpK2kBut1eXlw2
Trong đoạn thơ ở phần Đọc hiểu, cảm xúc hoài niệm của nhân vật trữ tình được gợi lên nhẹ nhàng, sâu lắng qua những hình ảnh giàu chất gợi như “buổi chiều”, “gió đứng lại nơi hiên vắng”, “tiếng chim xa”. Những hình ảnh ấy đánh thức miền kí ức trong trẻo về “những ngày chưa biết mỏi mệt”, khi ước mơ còn nguyên vẹn. Nỗi nhớ ở đây mang sắc thái êm đềm, trong sáng, gắn với sự tự vấn nội tâm và niềm tiếc nuối về một thời đã qua không thể trở lại.
Trong khi đó, cảm xúc hoài niệm của nhân vật trữ tình trong đoạn thơ Ánh trăng của Nguyễn Duy lại mang chiều sâu suy ngẫm và có phần day dứt hơn. Kí ức “sống với đồng, với sông rồi với bể”, “hồi chiến tranh ở rừng” gợi nhớ quá khứ gian lao mà nghĩa tình. Khi trở về thành phố với “ánh điện cửa gương”, con người dường như lãng quên quá khứ ấy, để rồi ánh trăng bất ngờ xuất hiện như một lời nhắc nhở nghiêm khắc về đạo lí thủy chung.
Như vậy, cả hai đoạn thơ đều thể hiện cảm xúc hoài niệm, nhưng nếu đoạn thơ thứ nhất thiên về nỗi nhớ dịu dàng, trong trẻo thì đoạn thơ của Nguyễn Duy lại nghiêng về sự thức tỉnh lương tâm và triết lí nhân sinh sâu sắc.
4 giờ trước
Cảm xúc hoài niệm trong văn học thường là tiếng lòng của con người khi đối diện với thực tại để tìm về những giá trị tốt đẹp đã qua, và điều này được thể hiện rõ nét nhưng cũng đầy khác biệt trong hai đoạn thơ trên. Ở đoạn thơ thứ nhất, nỗi nhớ mang màu sắc của sự nuối tiếc cá nhân trước dòng chảy thời gian. Trong một "buổi chiều gió đứng", nhân vật trữ tình chợt nhận ra sự mỏi mệt của bản thân để rồi khao khát tìm về một thời tuổi trẻ với "ước mơ còn nguyên vẹn". Hoài niệm ở đây là sự tự ý thức về bản ngã, là nỗi niềm mong manh, dịu dàng khi đối chiếu giữa một "ta" hiện tại đầy lo âu với một "ta" quá khứ trong trẻo như mây trời.
Ngược lại, trong Ánh trăng của Nguyễn Duy, hoài niệm không chỉ là nỗi nhớ mà còn là sự thức tỉnh lương tâm. Nhân vật trữ tình nhớ về quá khứ gắn liền với thiên nhiên "đồng, sông, bể, rừng" và hình ảnh vầng trăng "tri kỉ". Sự hoài niệm này đặt trong sự đối lập gay gắt với thực tại "ánh điện cửa gương", nơi con người dễ dàng lãng quên ân tình cũ, coi vầng trăng như "người dưng qua đường". Nếu đoạn thơ thứ nhất là tiếng thở dài nuối tiếc tuổi trẻ, thì Nguyễn Duy lại xoáy sâu vào sự đổi thay trong lối sống và thái độ của con người đối với quá khứ nghĩa tình, gian khổ.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
5 giờ trước
7 giờ trước
25/12/2025
Top thành viên trả lời