3 giờ trước


3 giờ trước
2 giờ trước
tham khảo
Trong dòng chảy hối hả của xã hội hiện đại, con người dường như ngày càng bận rộn với cuộc sống riêng của mình. Không ít người chọn cách thờ ơ trước khó khăn của người khác vì cho rằng “không liên quan đến mình”. Tuy nhiên, như đoạn trích đã khẳng định, xã hội chỉ thực sự tốt đẹp khi mỗi cá nhân ý thức được vai trò của mình trong việc gắn kết và hỗ trợ lẫn nhau. Quan tâm, sẻ chia không chỉ là giá trị đạo đức cần có mà còn là nền tảng làm nên một cộng đồng nhân văn, ấm áp; ngược lại, sự vô cảm sẽ khiến con người trở nên cô độc và xã hội trở nên lạnh lẽo.
Trước hết, quan tâm và sẻ chia giúp con người xích lại gần nhau hơn, tạo nên sự gắn kết bền chặt trong cộng đồng. Khi ta sẵn sàng lắng nghe, giúp đỡ người khác dù chỉ bằng những hành động nhỏ như một lời hỏi thăm, một cử chỉ nhường nhịn hay một sự hỗ trợ đúng lúc, ta đã góp phần lan tỏa năng lượng tích cực. Trong những lúc hoạn nạn như thiên tai, dịch bệnh hay tai nạn bất ngờ, chính tinh thần tương thân tương ái đã giúp con người vượt qua khó khăn, củng cố niềm tin vào cuộc sống. Sự quan tâm ấy không chỉ mang lại lợi ích cho người nhận mà còn khiến người cho cảm thấy ý nghĩa và hạnh phúc hơn.
Không chỉ vậy, quan tâm và sẻ chia còn góp phần hoàn thiện nhân cách con người. Biết sống vì người khác giúp ta thoát khỏi lối sống ích kỉ, hẹp hòi, từ đó trở nên bao dung và giàu lòng nhân ái hơn. Một xã hội mà mỗi cá nhân đều biết yêu thương, chia sẻ sẽ là một xã hội lành mạnh, nơi con người cảm thấy an toàn và được tôn trọng. Chính những giá trị nhân văn ấy là thước đo cho sự tiến bộ thực sự của xã hội, chứ không chỉ là sự phát triển về vật chất hay công nghệ.
Trái lại, lối sống thờ ơ, vô cảm đang là một thực trạng đáng lo ngại trong xã hội hiện nay. Không khó để bắt gặp những cảnh người gặp tai nạn giữa đường nhưng ít người dừng lại giúp đỡ, hay những hoàn cảnh khó khăn bị bỏ quên vì “không liên quan”. Sự vô cảm khiến con người dần xa cách nhau, làm mất đi niềm tin và tình người trong cuộc sống. Đáng buồn hơn, khi vô cảm trở thành thói quen, con người sẽ đánh mất khả năng đồng cảm, sống khép kín và cô độc ngay giữa cộng đồng.
Tuy nhiên, cần hiểu rằng quan tâm, sẻ chia không phải là những việc lớn lao, vượt quá khả năng của mỗi người. Đôi khi, chỉ cần bắt đầu từ những hành động rất nhỏ trong cuộc sống hằng ngày: giúp đỡ một người gặp khó khăn, tôn trọng và lắng nghe người khác, sống có trách nhiệm với cộng đồng và môi trường xung quanh. Khi mỗi cá nhân bớt vô cảm một chút, xã hội sẽ ấm áp hơn rất nhiều.
Tóm lại, quan tâm và sẻ chia giữ vai trò vô cùng quan trọng trong việc xây dựng một xã hội nhân văn và bền vững, đồng thời giúp con người hoàn thiện bản thân. Ngược lại, thờ ơ và vô cảm sẽ làm xói mòn những giá trị tốt đẹp của cuộc sống. Là một người trẻ sống trong xã hội hiện đại, mỗi chúng ta cần ý thức rõ trách nhiệm của mình: biết yêu thương, sẻ chia và hành động vì người khác, để cùng nhau xây dựng một cộng đồng giàu tình người và đầy hy vọng.
2 giờ trước
Trong dòng chảy hối hả của cuộc sống hiện đại, khi con người mải mê đuổi theo những giá trị vật chất và danh vọng cá nhân, có một khoảng lặng đáng sợ đang dần hình thành: đó là sự thờ ơ. Đoạn trích của Lê Vân Khánh đã gióng lên một hồi chuông cảnh tỉnh về sự vô cảm, đồng thời khẳng định giá trị cốt lõi của tình yêu thương. Thực tế cho thấy, sự quan tâm và sẻ chia chính là "sợi dây" duy nhất có thể kết nối những mảnh đời rời rạc, xây dựng nên một xã hội nhân văn và đáng sống.
Trước hết, ta cần hiểu sự quan tâm và sẻ chia là gì? Đó không nhất thiết phải là những hành động lớn lao, vĩ đại. Nó bắt đầu từ những điều nhỏ bé nhất: một lời hỏi thăm khi bạn bè buồn, một cái nắm tay với người già qua đường, hay sự thấu hiểu trước nỗi đau của một người xa lạ. Sẻ chia là sự đồng điệu giữa tâm hồn với tâm hồn, là lúc ta biết đặt mình vào vị trí của người khác để cảm thông và giúp đỡ.
Sự quan tâm, sẻ chia có vai trò vô cùng quan trọng. Đối với cá nhân, khi ta biết cho đi, tâm hồn ta sẽ trở nên nhẹ nhàng và thanh thản hơn. "Bàn tay tặng hoa hồng bao giờ cũng phảng phất hương thơm", việc giúp đỡ người khác giúp ta tìm thấy ý nghĩa đích thực của sự tồn tại, bồi đắp lòng nhân ái và sự trưởng thành về nhân cách. Đối với xã hội, sự sẻ chia giống như một loại "chất keo" gắn kết các thành viên lại với nhau. Giữa một thế giới đầy biến động và rủi ro, sự hỗ trợ lẫn nhau giúp con người vượt qua nghịch cảnh, tạo nên sức mạnh tập thể để chiến thắng thiên tai, dịch bệnh hay đói nghèo. Một hành động tử tế có khả năng tạo ra "hiệu ứng lan tỏa" (butterfly effect), truyền cảm hứng cho những người xung quanh cùng làm việc thiện, từ đó làm ấm lên bầu không khí xã hội vốn đang dần trở nên lạnh lẽo.
Tuy nhiên, trái ngược với sự sẻ chia lại là một thực trạng đáng buồn: căn bệnh vô cảm. Thờ ơ là khi ta nhìn thấy cái xấu mà không lên tiếng, thấy nỗi đau mà không mủi lòng, thấy người gặp nạn mà thản nhiên quay lưng vì sợ "liên lụy" hay "phiền phức". Sự vô cảm giống như một loại virus không màu, không mùi nhưng có khả năng "đóng băng" trái tim con người. Khi con người chỉ biết sống cho riêng mình, xã hội sẽ trở thành một tập hợp của những cá thể cô độc, nơi sự tử tế bị xem là xa xỉ và lòng tốt bị nghi ngờ. Một xã hội vô cảm là một xã hội đang chết dần từ bên trong lớp vỏ bọc văn minh.
Tại sao sự thờ ơ lại nảy sinh? Nguyên nhân có lẽ đến từ nhịp sống quá nhanh khiến con người ít có thời gian lắng nghe nhau, hoặc do những mặt trái của mạng xã hội khiến mối quan hệ giữa người với người trở nên ảo và xa cách. Nhưng quan trọng nhất, đó là sự thiếu hụt trong giáo dục lòng trắc ẩn từ trong gia đình và nhà trường.
Để thay đổi điều này, mỗi chúng ta cần phải làm gì? Chúng ta cần hiểu rằng "Sống là đâu chỉ nhận riêng mình". Hãy bắt đầu bằng việc mở lòng hơn với thế giới xung quanh. Hãy học cách quan sát để thấy rằng quanh ta còn nhiều mảnh đời cần được giúp đỡ. Hãy bớt một chút thời gian lướt điện thoại để trò chuyện trực tiếp với người thân. Nhà trường và xã hội cũng cần tôn vinh những tấm gương tử tế, lên án những hành vi ích kỷ để định hướng lại giá trị đạo đức cho thế hệ trẻ.
Tóm lại, sự quan tâm và sẻ chia không chỉ là một đức tính, mà là một nhu cầu thiết yếu để con người thực sự là "con người". Đừng để sự thờ ơ biến chúng ta thành những hòn đảo cô độc giữa đại dương nhân loại. Hãy nhớ rằng: "Nơi lạnh nhất thế giới không phải là Bắc Cực mà là nơi không có tình thương". Hãy bắt đầu yêu thương ngay từ hôm nay để cuộc sống trở nên ấm áp và ý nghĩa hơn.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
3 giờ trước
3 giờ trước
5 giờ trước
25/12/2025
Top thành viên trả lời