

5 giờ trước
5 giờ trước
Chắc hẳn đối về đề tài viết về bà, về mẹ sẽ rất nhiều nhưng ngược lại những tác phẩm viết về cha lại khá khiêm tốn. Không phải vì tình yêu thương của cha ít hơn với mẹ, với bà. Mà tình yêu của người cha dành cho những đứa con của mình luôn luôn thầm kín, không bộc lộ quá nhiều. Nhưng tác giả trẻ Cao Thị Tỵ đã có một truyện ngắn rất hay và để lại cho chúng ta những bài học ý nghĩa sâu sắc đó là tác phẩm ' Bố tôi".
Câu chuyện mở đầu bằng những lời kể của Ngoại. Nhân vật ' tôi" lớn lên trong hoàn cảnh đã mất mẹ từ sớm khi mới lên ba, con đứa em thì đã mồ côi mẹ từ khi mới một tuổi. Đó là một mất mát, một cú sốc khá lớn đối với một đứa trẻ ba tuổi. Và nó cũng là nỗi đau của người cha phải một mình nuôi những đứa con thơ dại.
Người bố của nhân vật " tôi" vì ngày phải đi làm nên việc chăm lo cho các con phải nhờ đến bà ngoại. Nhưng cứ khi về đến nhà thì bố lại ôm đàn con thơ dại của mình vào lòng mà vỗ về, mà chăm sóc thay cho mẹ. Bố không hề biết ru mà thay vào đó là đọc một bài thơ có tên " Bầm ơi". Những đứa con còn nhỏ nghe một lúc thì đã ngủ say nhưng không hề biết được rằng những lúc đó người bố lại xúc động nghẹn ngào và có khi là sẽ rơi nước mắt khi nghĩ đến hoàn cảnh của mình, hoàn cảnh của những đứa con thơ.
Và người bố muốn dành hết tất thảy sự yêu thương đó cho hai đứa con khi đã thiệt thòi vì không có mẹ. Nên dù mọi người có nói người nên tục huyền - tìm mẹ lế thì người bố đã từ chối vì sợ các con sẽ không còn được yêu thương, và cũng sẽ không có thời gian để yêu thương các con đủ nhiều. Vậy nên người bố đã chọn gác lại hạnh phúc nhỏ của mình để chỉ mong các con được lớn lên trong tình yêu thương của cha.
Không muốn để các con khổ sở, vất vả nên người bố đã đi làm nhiều công việc khác nhau, dù vất vả thế nào cũng không bao giờ để cho con phải chờ đợi trước cổng trường, người bố sẽ luôn cố gắng đón con đúng giờ.
Nhưng khi bố ngã bệnh thì nhân vật " tôi" mới nhận ra sự vô tâm, vô tư của mình mà không biết giúp đỡ bố nhiều hơn. Dù trong lúc ốm đau, bệnh tật thì bố cũng chỉ lo cho con cái học hành mầ không nghĩ đến bản thân mình. Đến khi nhân vật " tôi" nhận ra thì đã quá muộn vì người bố đã qua đời.
Câu chuyện dừng lại trong dòng suy ngẫm của nhân vật và thốt lên rằng " Bố ơi! Gía như con biết thương và giúp đỡ bố nhiều hơn." Đó là tình yêu thương, sự trân trọng những gì mà người bố đã cố gắng chăm lo, bù đắp tình thương cho người đứa con còn thơ dại của mình. Câu chuyện không quá dài nhưng khi đọc xong ai trong chúng ta cũng có những suy ngẫm khác nhau và tự nhìn lại bản thân đã làm gì để cho bố mẹ vui lòng hay chưa?
5 giờ trước
kmnxyz. Trong kho tàng văn học về tình cảm gia đình, hình ảnh người mẹ thường hiện lên với sự tần tảo, dịu dàng, nhưng hình ảnh người cha lại thường được khắc họa bởi sự thầm lặng, khắc khổ và hy sinh vô bờ bến. Truyện ngắn "Bố tôi" của tác giả Cao Thị Tỵ là một tác phẩm đầy xúc động như thế. Tác phẩm không chỉ là lời tự sự về cuộc đời một người cha "gà trống nuôi con" mà còn là tiếng lòng ân hận, yêu thương muộn màng của người con dành cho người cha quá cố.
Mở đầu câu chuyện là một hoàn cảnh đầy éo le: người mẹ mất sớm vì căn bệnh hiểm nghèo khi hai anh em nhân vật tôi còn rất nhỏ. Cú sốc ấy khiến người bố rơi vào trạng thái "sầu não, ủ ê" suốt nhiều năm trời. Thế nhưng, nén lại nỗi đau riêng, bố đã đứng dậy để trở thành điểm tựa duy nhất cho các con. Hình ảnh người bố "vừa làm cha vừa làm mẹ" hiện lên thật nhọc nhằn nhưng cũng thật ấm áp. Bố không biết hát ru hay ngân nga như ngoại, nhưng lại dùng giọng trầm ấm của mình để đọc bài thơ "Bầm ơi" đưa con vào giấc ngủ. Chi tiết này cho thấy tâm hồn nhạy cảm và tình yêu thương con vô điều kiện của người bố, ông dùng những vần thơ về tình mẫu tử để bù đắp khoảng trống tinh thần cho các con.
Đặc biệt, lòng hy sinh của người bố được thể hiện rõ nét qua quyết định không "tục huyền" (lấy vợ khác). Dù họ hàng khuyên nhủ để có người chăm sóc sớm hôm, nhưng bố dứt khoát từ chối vì lo sợ cảnh "dì ghẻ con chồng", sợ các con phải chịu tổn thương tinh thần khi có thêm em bé. Câu nói: "Con người khác máu tanh lòng... thế nên mọi người đừng khuyên tôi nữa" đã khẳng định sự ưu tiên tuyệt đối của ông dành cho các con, chấp nhận một đời cô độc để bảo vệ hạnh phúc của các con mình.
Sự hy sinh ấy còn gắn liền với những nhọc nhằn về thể xác. Để có tiền mua quà bánh, mua xe đạp cũ cho con bằng bạn bằng bè, bố đã không quản ngại làm những công việc nặng nhọc như "phụ hồ, đào ao, đào giếng". Những công việc vốn dĩ đòi hỏi sức khỏe phi thường ấy đã vắt kiệt sức lực của người cha, khiến ông ngã bệnh "sốt ly bì", "gầy sút xanh xao". Ngay cả lúc nằm trên giường bệnh, bố vẫn nén cơn đau để an ủi con: "Bố không sao đâu, con cứ lo học cho giỏi". Sự bao dung ấy khiến người đọc không khỏi xót xa.
Đoạn kết truyện mang một âm hưởng buồn đau và để lại nhiều suy ngẫm. Sự ra đi đột ngột của người bố là một mất mát quá lớn. Nhân vật "tôi" từ một đứa trẻ vô tư học hành, vui chơi đã bừng tỉnh và nhận ra sự vô tâm của mình. Lời tự sự: "Tôi ân hận vô cùng. Bố ơi! Giá như con biết thương và giúp đỡ bố nhiều hơn" là tiếng nấc nghẹn ngào của sự hối lỗi. Nó như một lời nhắc nhở sâu sắc đối với mỗi chúng ta: Đừng đợi đến khi cha mẹ không còn mới nhận ra giá trị của tình thâm, hãy yêu thương và sẻ chia khi còn có thể.
Tóm lại, truyện ngắn "Bố tôi" đã xây dựng thành công hình tượng người cha cao cả, vĩ đại trong vẻ ngoài bình dị, khắc khổ. Bằng ngôn ngữ giản dị, chân thành, tác giả đã chạm đến trái tim người đọc, khơi dậy niềm xúc động thiêng liêng về tình phụ tử và bài học về sự hiếu thảo.
#Zinn
_Zinn_
5 giờ trước
ko bt có đúng k?
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN