16/10/2023
16/10/2023
Pau- top- xki đã từng nói: “Văn học đối với tôi là một hiện tượng đẹp đẽ nhất thế giới”. Thật vậy, chỉ khi đến với văn chương, người thi sĩ mới được tự do để bày tỏ nỗi lòng mình, và rồi mang tới cho độc giả biết bao những trạng thái cảm xúc vui buồn khác nhau. Giống như khi ta thưởng thức tác phẩm Cải ơi của nhà văn Nguyễn Ngọc Tư, tác giả đã thành công để lại biết bao niềm lắng đọng trong trái tim các độc giả.
Qua câu chuyện, người đọc thấy nhân vật chính là ông Năm Nhỏ, một người nông dân xuất thân từ làng Cỏ Cháy. Số phận của ông được quyết định bởi việc mất con Cải. Ông đã dành cả cuộc đời để tìm kiếm con, đi qua những khó khăn và nghèo khổ. Ông có tình yêu thương vô hạn dành cho con và không từ bỏ bất kỳ cơ hội nào để tìm kiếm con. Ông cũng có lòng bao dung, sự vị tha và thương yêu những người đồng cảnh ngộ. Trong truyện “Cải ơi”, tác giả đã sử dụng trật tự kể chuyện đan xen giữa quá khứ và hiện tại để làm nổi bật tình yêu của ông Năm đối với con. Có một chi tiết đặc biệt là ông Năm muốn lên truyền hình để con thấy mình đã chứng tỏ ông không ngại làm bất cứ việc gì để tìm con. Điều này thể hiện rõ mong muốn và quyết tâm của ông trong việc tìm kiếm con yêu.
Trong những khoảnh khắc lặng người, ông Năm hồi tưởng lại những kỷ niệm đáng yêu khi còn có Cải bên cạnh. Ông nhớ từ những kỷ niệm nhỏ như dắt Cải đi hái xoài chín trong vườn hoang, chặt chuối làm bè và dạy cho nó lội, thả trâu, chơi diều cho Cải. Những hình ảnh này thể hiện tình yêu và sự quan tâm của ông đối với con trước khi họ bị chia cắt. Có một lần ông Năm đậu xe kẹo đầu chợ và thấy người ta đang quay phim, ông còn rất vui mừng và sẵn sàng chạy lại để xuất hiện trước ống kính và gọi “Cải ơi…”. Đó vẫn là hai tiếng “Cải ơi…” ấy, ông đã gọi không biết bao nhiêu lần trong suốt mười hai năm lưu lạc mà vẫn chẳng có một tin tức gì về con. Sự sẵn lòng và sự kiên nhẫn của ông Năm trong việc tìm kiếm con đáng được ngưỡng mộ.
Nhân vật Thàn, một người có ước mơ và hoài bão, đồng cảm với ông Năm và có tình yêu chân thành với Diễm Thương. Cuộc sống của Thàn trở nên lưu lạc vì không thể thực hiện được ước mơ của mình. Nhân vật Diễm Thương, một nhân vật khác trong truyện, có một quá khứ đau buồn khi bị cha mẹ bỏ rơi. Cô có ngoại hình và tính cách lạnh lùng, vô cảm. Tuy nhiên, cô khao khát được yêu thương và có một cuộc sống đáng sống. Ông Năm cũng dành cho Thàn và Diễm Thương sự bao dung vô bờ. Ông không trách cứ hay mắng mỏ trò đùa ác ý của Diễm Thương. Thậm chí khi biết rằng Thàn sẽ dẫn Diễm Thương về quê, ông còn muốn đại diện cho họ như một người cha. Điều này cho thấy ông Năm đã thấu hiểu nỗi đau của những người không có gia đình, không có nơi để trở về. Mỗi nhân vật đều được tác giả xây dựng cụ thể và điểm nhìn linh hoạt cho phép lời người kể và lời nhân vật hòa quyện với nhau. Tác giả cũng xây dựng và miêu tả tâm lý nhân vật một cách tinh tế. Ngôn ngữ trong tác phẩm mang chất khẩu ngữ miền Nam, tạo nên sự chân thực và chặt chẽ với ngữ cảnh của câu chuyện.
Về nét đặc sắc trong nghệ thuật kể chuyện của nhà văn. Với ngôi kể thứ ba, trật tự sự kiện trong truyện đan xen giữa quá khứ và hiện tại. Hệ thống điểm nhìn linh hoạt, sự hòa quyện giữa lời người kể và lời nhân vật, nghệ thuật xây dựng và miêu tả tâm lí nhân vật tinh tế. Có thế nhận thấy rằng người kể chuyện đã thay tác giả kể lại câu chuyện đi tìm con của ông Năm, qua đó thể hiện sâu sắc và cảm động tình cảm của ông dành cho đứa con riêng của vợ. Người kể chuyện chủ yếu trần thuật theo điểm nhìn của mình, điểm nhìn bên trong chiếm ưu thế. Điểm nhìn người kể chuyện giúp nhà văn miêu tả chính xác, khách quan diễn biến hành động của nhân vật, kết hợp với điểm nhìn bên trong để miêu tả nội tâm, cảm xúc của nhân vật. Toàn bộ tác phẩm đều rải rác những lời kể của tác giả với lời của nhân vật. Bởi vậy việc hiểu tâm lý nhân vật, diễn biến của câu chuyện trở lên dễ dàng hơn, cốt truyện vì vậy cũng trở lên độc đáo và hấp dẫn hơn.
Tình yêu và lòng nhân hậu của ông Năm Nhỏ không chỉ dành riêng cho con gái mình, mà còn lan tỏa đến những người xung quanh. Qua những câu chuyện và nhân vật trong tác phẩm Cải ơi, chúng ta được mở mang tầm nhìn và suy ngẫm về cuộc sống và con người.
25/08/2025
Nguyễn Ngọc Tư là một trong những cây bút nữ đặc sắc của văn học đương đại Việt Nam. Truyện ngắn của chị thường chan chứa tình người, giàu chất Nam Bộ, đồng thời gợi ra nhiều trăn trở về kiếp người nhỏ bé trong dòng chảy cuộc đời. Truyện ngắn Cải ơi là một minh chứng tiêu biểu, không chỉ ở giá trị nội dung nhân văn sâu sắc mà còn ở nghệ thuật kể chuyện độc đáo, tạo nên sức ám ảnh trong lòng người đọc.
Trước hết, nét đặc sắc trong nghệ thuật kể chuyện của Nguyễn Ngọc Tư ở truyện Cải ơi là cách lựa chọn điểm nhìn và giọng kể. Tác phẩm được kể từ điểm nhìn của người mẹ, xưng “tôi”, gắn bó máu thịt với đứa con gái nhỏ tên Cải. Giọng kể chan chứa yêu thương, day dứt, có khi nghẹn ngào như tiếng nói từ sâu thẳm trái tim người mẹ. Chính điểm nhìn chủ quan ấy khiến câu chuyện trở nên chân thực, giàu cảm xúc, đồng thời giúp độc giả cảm nhận trực tiếp những biến động tinh tế trong tâm trạng nhân vật.
Thêm vào đó, truyện ngắn mang đậm chất trữ tình qua lối kể chuyện đan xen giữa hiện tại và hồi ức. Người mẹ vừa kể lại những kỉ niệm với con – từ lúc con cất tiếng gọi đầu đời, đến khi con dần xa cách – vừa hòa vào dòng suy nghĩ miên man về tình mẫu tử và sự đổi thay của cuộc đời. Sự đan xen ấy làm cho câu chuyện không chỉ có cốt truyện mà còn như một khúc độc thoại nội tâm, khiến nỗi đau và tình thương được khắc họa sâu lắng.
Một đặc sắc khác là giọng điệu kể chuyện đa thanh, giàu cảm xúc. Nguyễn Ngọc Tư không chỉ để người mẹ giãi bày tình cảm trực tiếp mà còn đưa vào những chi tiết dung dị, đời thường: những bữa cơm, câu gọi con, khoảnh khắc nhìn con đi chơi với bạn bè. Những chi tiết ấy vừa chân thật vừa gợi buồn, làm nổi bật sự mất mát âm thầm của người mẹ khi con gái dần lớn, dần rời xa vòng tay gia đình. Giọng kể nhẹ nhàng, tha thiết, có lúc xót xa, có khi ngậm ngùi, khiến truyện ngắn trở thành một dòng tâm tình mộc mạc mà thấm thía.
Đặc biệt, nghệ thuật kể chuyện trong Cải ơi còn ở chỗ Nguyễn Ngọc Tư không đi theo lối kịch tính gay gắt mà chọn cách triển khai chậm rãi, tinh tế, như những lớp sóng lăn tăn trên mặt sông. Tác phẩm hầu như không có cao trào dữ dội, thay vào đó là nhịp điệu chậm, trầm, giàu sức gợi, để lại dư âm lâu dài. Đây chính là phong cách đặc trưng của Nguyễn Ngọc Tư: lấy cái bình dị để lay động, từ những chi tiết nhỏ mà khắc họa được chiều sâu nhân sinh.
Cuối cùng, cách kể chuyện trong Cải ơi còn thành công ở việc khơi gợi sự đồng cảm của người đọc. Khi khép lại trang văn, người ta không chỉ nhớ về một tình mẹ con cụ thể, mà còn nhận ra sự phổ quát: đứa con nào rồi cũng lớn, cũng dần xa vòng tay mẹ; tình mẫu tử nào cũng có niềm yêu thương xen lẫn mất mát. Chính nhờ giọng kể chân thành, dung dị mà thấm đẫm chất thơ, Nguyễn Ngọc Tư đã đưa câu chuyện vượt khỏi phạm vi cá nhân để trở thành lời tự sự chung của bao người mẹ, bao gia đình.
Tóm lại, nét đặc sắc trong nghệ thuật kể chuyện của truyện ngắn Cải ơi là sự lựa chọn điểm nhìn giàu cảm xúc, giọng điệu trữ tình tha thiết, nhịp điệu chậm rãi mà ám ảnh, và khả năng khơi gợi sự đồng cảm phổ quát. Tất cả đã làm nên một tác phẩm giàu giá trị nhân văn, khiến tiếng gọi “Cải ơi” vang vọng như một dư âm khắc khoải trong lòng người đọc.
16/10/2023
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời