25/10/2023

25/10/2023
25/10/2023
Cuộc sống không chỉ có niềm vui, mà còn có nỗi buồn. Và chắc hẳn trong cuộc đời nhiều người từng trải qua những kỉ niệm buồn.
Khi đó, tôi đang là học sinh lớp một. Buổi chiều thứ bảy, tôi có tiết học thêm ở trường. Bố đã đến đón tôi từ rất sớm. Trên đường về, bố nói rằng sẽ vào siêu thị để mua một vài món đồ cho mẹ. Tôi cảm thấy háo hức vô cùng. Trong siêu thị có rất nhiều đồ ăn vặt ngon. Tôi sẽ thuyết phục bố mua cho tôi một vài món.
Bố gửi xe ở bên ngoài, rồi dắt tôi vào bên trong. Siêu thị lúc này khá đông người. Bố phải đẩy xe để đồ nên không thể dắt tay tôi. Chính vì vậy, bố yêu cầu tôi phải chú ý theo sát. Tôi gật đầu đồng ý, còn hứa sẽ luôn theo sát bố. Khi đi đến quầy bánh kẹo, tôi đã nói với bố mua cho tôi loại bánh và loại kẹo mà tôi thích. Bố đã vui vẻ đồng ý, bỏ chúng vào xe để đồ.
Rồi hai bố con đi qua một quầy đồ chơi. Rất nhiều bạn nhỏ đang đòi bố mẹ mua cho mình món đồ chơi yêu thích. Bỗng nhiên, tôi nhìn thấy một con búp bê rất đẹp. Tôi mải ngắm nhìn con búp bê mà quên mất phải theo sát bố. Thế rồi, tôi đã bị lạc. Lúc này, tôi rất sợ hãi. Xung quanh rất nhiều người qua lại. Tôi liền chạy đi tìm bố. Mãi tôi vẫn không tìm thấy bố. Lúc này, tôi òa khóc nức nở. Một cô nhân viên tốt bụng đi qua, thấy tôi đang khóc thì hỏi chuyện. Tôi kể cho cô nghe, cô đề nghị sẽ đưa tôi tới chú bảo vệ. Sau đó, chú bảo vệ đã cầm loa thông báo để bố biết. Khoảng mười phút sau, bố đã đến đón tôi. Tôi chạy tới ôm chầm lấy bố, bật khóc. Còn bố thì chỉ nhẹ nhàng nói: “Không sao con, bố đây rồi!”. Sau đó, bố quay sáng và cảm ơn chú bảo vệ và cô nhân viên.
Trải nghiệm khiến tôi nhớ mãi, dạy cho tôi bài học giá trị trong cuộc sống. Nó đã giúp tôi hiểu được tình yêu thương của người thân dành cho mình.
25/10/2023
Buồn, một cảm xúc không ai muốn trải qua, nhưng nó lại là một phần không thể thiếu trong cuộc sống. Hôm đó, tôi trải qua một trải nghiệm buồn đau mà tôi không bao giờ quên được.
Đó là một ngày mùa hè nắng cháy da, khi tôi còn là một học sinh trung học đầy nhiệt huyết. Tôi đã dành cả tuần để chuẩn bị cho một cuộc thi văn nghệ ở trường. Tôi đã đọc và học thuộc lòng một bài thơ tuyệt vời, hy vọng sẽ mang về một giải thưởng cho trường và cho bản thân.
Ngày thi đến, tôi đứng trên sân khấu, trái tim đập mạnh trong ngực. Ánh đèn sân khấu chiếu sáng lấp lánh, nhưng tôi chỉ nhìn thấy ánh mắt của ban giám khảo. Tôi bắt đầu đọc bài thơ của mình, cố gắng truyền đạt cảm xúc và sự tinh tế của từng câu chữ.
Khi tôi kết thúc, mọi người đứng lên vỗ tay tán thưởng. Tôi cảm thấy hạnh phúc và tự hào vì đã trình diễn tốt. Tuy nhiên, niềm vui chỉ kéo dài trong một thoáng. Ban giám khảo đưa ra nhận xét và công bố kết quả. Tôi nghe thấy tên của những người khác được gọi, nhưng không có tên của tôi.
Cảm giác thất vọng và buồn bao trùm lấy tôi. Tôi cố gắng kiềm chế những giọt nước mắt đang tràn ngập trong mắt. Tôi cảm thấy mình thất bại, không đủ tốt để được công nhận. Những giấc mơ và hy vọng tan biến trong nháy mắt.
Tôi rời khỏi sân khấu với trái tim đau đớn. Tôi đi về một mình, cảm thấy cô đơn và thất vọng. Tuy nhiên, sau một thời gian, tôi nhìn lại và nhận ra rằng thất bại không phải là điều cuối cùng. Nó chỉ là một bước tiến trong quá trình học hỏi và trưởng thành.
Trải qua trải nghiệm buồn này, tôi đã học được rằng thất bại không xác định giá trị của bản thân. Đôi khi, chúng ta phải đối mặt với những thất bại để trở nên mạnh mẽ hơn và đạt được thành công trong tương lai.
Buồn có thể là một phần không thể thiếu trong cuộc sống, nhưng nó cũng là một cơ hội để chúng ta học hỏi và trưởng thành. Và dù cho buồn còn đau đớn đến đâu, tôi tin rằng nó sẽ trôi qua và một ngày nào đó, tôi sẽ lại đứng trên sân khấu, tỏa sáng và thành công.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
04/12/2025
Top thành viên trả lời