26/10/2023

26/10/2023
26/10/2023
Ngày 2 - 9 - 1969, Hồ Chủ Tịch tạ thế. Cả một rừng thơ khóc Bác xuất hiện, trong đó nổi bật lên cây đại thụ Tố Hữu với bài thơ "Bác ơi!". Những khổ thơ đầu đã thể hiện bức tranh sầu não, đau thương của tất cả ngoại cảnh và tâm tiền cảnh sự ra đi của Bác bỏ. Đất trời, cỏ cây, vạn vật và cả con người đều cất lên tiếng khóc đến xót lòng cho việc mất mát quá to ấy:
“Suốt mấy hôm rày đau tiễn đưa
Đời tuôn nước mắt, trời tuôn mưa…
Sự ra đi của Người đã khiến cho những người đời đau xót vô hạn và sự đau xót bật lên thành tiếng khóc không ngừng nghỉ. Tiếng khóc ấy dường như chạm tới mức tạo vật, cả thiên nhiên như hòa vào tâm trạng chung của con người để rồi tuôn thành mưa như cũng cùng khóc, cùng đau cho nỗi đau chất chứa trong tim người.
Nỗi đau ấy lại càng được cụ thể hóa hơn nữa bằng hình ảnh của nhân vật trữ tình trong trạng thái háo hức, vội vàng về “chạy về thăm Bác bỏ”. Nhân vật ấy đã tìm hội ngộ những điều xưa cũ nhưng tất cả đều nhuốm một màu tâm trạng bi thương:
“Ướt lạnh vườn rau, mấy gốc dừa”
…
“Con lại lần theo lối sỏi quen
Đến bên thang gác, đứng nhìn lên
Chuông ôi chuông nhỏ còn reo nữa?
Phòng lặng, rèm buông, tắt ánh đèn!”
Cảnh vật ấy vẫn vẹn nguyên như nhân vật từng thấy hôm nào nhưng chúng trở nên vô hồn, côi cút bởi vì bóng vía Người đã xa khuất thật sự. Nhìn cảnh vật ấy nhưng vắng đi sự hiện hữu của Bác bỏ, không nén được cảm giác về việc tan tóc, đau thương, nhân vật ấy đã thốt lên thành lời:
“Bác bỏ đã đi rồi sao, Bác bỏ ơi!”
Sự ra đi của Bác bỏ đã khiến cho lòng người trĩu nặng, trở nên đối lập hoàn toàn với khung cảnh vào thu.
Kết thúc ba đoạn thơ ta thấy bài thơ "Bác ơi" là một điếu văn bi hùng. Lối thơ thất ngôn tạo nên một nhạc điệu trang trọng, cùng với hình ảnh thơ kì vĩ đã diễn đạt rất tài tình những cảm xúc cao đẹp của toàn thể dân tộc ta trong những ngày quốc tang năm 1969.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời