07/11/2023

07/11/2023
07/11/2023
Nguyễn Minh Châu là một cây bút xuất sắc của nền văn học Việt Nam, những sáng tác của ông đã để lại rất nhiều ấn tượng và cảm xúc trong lòng bạn đọc, và tác phẩm Bức tranh cũng là một tác phẩm xuất sắc như thế. Sau đây, mời các em tìm hiểu bài viết nghị luận phân tích và đánh giá nét đặc sắc về nhân vật người chiến sĩ trong đoạn trích Bức tranh của Nguyễn Minh Châu.
Trong thời kì kháng chiến chống Mỹ có rất nhiều nhà văn tài năng và nổi bật, không thể không kể đến nhà văn Nguyễn Minh Châu. Nguyễn Minh Châu đã đặt chân rong ruổi khắp các nẻo đường để có thể nhìn và ghi lại những khoảnh khắc, xúc cảm và vẻ đẹp của bộ đội ta. Truyện ngắn Bức tranh là một trong những truyện ngắn được đánh giá là hay và xuất sắc nhất của Nguyễn Minh Châu. Đoạn trích Bức tranh được rút ra trong tập Người đàn bà trên chuyến tàu tốc hành được sáng tác năm 1983. Có thể nói tác phẩm Bức tranh ra đời chính là một sự đánh dấu cho quá trình bắt đầu chuyển hướng sáng tác sang kiểu nhân vật tư tưởng của chính nhà văn. Nổi bật trong toàn bộ đoạn trích, người đọc ấn tượng với nhân vật người chiến sĩ, một người chiến sĩ với nhiều phẩm chất tốt đẹp của người lính cụ Hồ.
Khi viết về đề tài người lính, mỗi nhà văn sẽ quan sát ở một khía cạnh và góc nhìn khác nhau, điều đó sẽ phụ thuộc vào sự sáng tạo của người cầm bút. Đối với Nguyễn Minh Châu, ông không hề gọi tên đó là người lính, người chiến sĩ nào mà chỉ gọi bằng một cái tên chung chung, không ám chỉ cụ thể bất kì một ai. Những người lính phải oằn mình dưới bom đạn và chiến trường chính là nơi nguy hiểm và cực khổ nhất, người hoạ sĩ đã đến nơi được coi là tâm của bệnh sốt rét. Người lính đã được miêu tả khiến người đọc không khỏi xót thương “nước da xam xám, cặp môi thâm sì”, thế nhưng đó chính là đặc điểm chung của tất cả người lính lúc bấy giờ.
Khi mà người chiến sĩ xin vẽ một bức chân dung thì người hoạ sĩ đã vội vàng từ chối, anh ta nhìn người chiến sĩ với ánh mắt lạnh lùng. Sang vài hôm sau, họ lại gặp lại nhau, nhưng thay vì trách móc người hoạ sĩ thì anh chiến sĩ đã giúp đỡ và hỗ trợ rất nhiều. Khi đó, người hoạ sĩ mới nhận ra một điều rằng anh chiến sĩ ấy đã vô cùng bao dung, tốt bụng, sẵn sàng giúp đỡ mình, không hề để trong lòng những chuyện xảy ra hôm trước. Và không riêng gì người chiến sĩ trong câu truyện của Nguyễn Minh Châu mà ta tin rằng bất kì người lính nào cũng sẽ như vậy, ở họ chính là những phẩm chất tốt đẹp, cao cả, tốt bụng và lương thiện vô cùng.
Toàn bộ đoạn trích đề cập đến vẻ đẹp tâm hồn của con người, những nét tính cách ẩn sâu bên trong, hãy cố gắng nhìn vào sâu trong họ để có thể thấu hiểu và cảm thông. Nhân vật anh chiến sĩ trong đoạn trích Bức tranh chính là một hình ảnh đẹp nhất cho hình tượng người lính cụ Hồ.
25/08/2025
Trong văn học Việt Nam, nghệ thuật kể chuyện đã từ lâu trở thành một phần không thể thiếu trong việc truyền đạt thông điệp và tạo dựng hình ảnh cho người đọc. Và trong đó, tác giả Nguyễn Ngọc Tư đã tạo nên một nét đặc sắc riêng trong nghệ thuật kể chuyện của mình qua đoạn trích "Ông ngoại".
Đầu tiên, nét đặc sắc của nghệ thuật kể chuyện của Nguyễn Ngọc Tư nằm ở cách cô xây dựng câu chuyện. Trong "Ông ngoại", cô đã tạo nên một không gian thực tế, đầy chi tiết và sống động. Cách cô mô tả từng hành động, từng cảm xúc của nhân vật đã khiến cho câu chuyện trở nên chân thực và gần gũi với người đọc. Ví dụ, khi nhân vật chính là cô bé Hương nhìn thấy ông ngoại đang ngồi trên ghế, cô mô tả: "Ông ngồi trên ghế, ngồi thẳng lưng, tay cầm cốc trà, mắt nhìn ra xa, như không thấy ai đến." Những chi tiết như vậy đã tạo nên một hình ảnh rõ ràng và sống động trong tâm trí người đọc.
Thứ hai, nét đặc sắc của nghệ thuật kể chuyện của Nguyễn Ngọc Tư nằm ở cách cô xử lí ngôn ngữ. Cô sử dụng ngôn từ đơn giản, gần gũi và dễ hiểu, tạo nên một ngôn ngữ thân thiện và dễ tiếp cận cho người đọc. Đồng thời, cô cũng sử dụng những câu văn ngắn gọn, súc tích, không lạc đề, giúp câu chuyện diễn ra một cách trôi chảy và hấp dẫn. Ví dụ, khi cô mô tả cảnh ông ngoại đang ngồi trên ghế, cô viết: "Ông ngồi trên ghế, ngồi thẳng lưng, tay cầm cốc trà, mắt nhìn ra xa, như không thấy ai đến." Những câu văn ngắn gọn như vậy đã tạo nên một nhịp điệu đặc trưng và tạo cảm giác hồi hộp cho người đọc.
Cuối cùng, nét đặc sắc của nghệ thuật kể chuyện của Nguyễn Ngọc Tư nằm ở cách cô xây dựng nhân vật. Trong "Ông ngoại", cô đã tạo nên những nhân vật sống động, có tính cách riêng biệt và độc đáo. Nhân vật chính là cô bé Hương được mô tả rất chi tiết, từ cách cô nhìn thấy ông ngoại đến cảm xúc của cô khi gặp ông. Nhân vật ông ngoại cũng được xây dựng rất tốt, từ cách ông ngồi, cầm cốc trà cho đến cách ông nhìn ra xa. Những nhân vật này đã tạo nên một câu chuyện đầy cảm xúc và sâu sắc.
Tóm lại, nghệ thuật kể chuyện của Nguyễn Ngọc Tư qua đoạn trích "Ông ngoại" đã tạo nên một nét đặc sắc riêng. Cách cô xây dựng câu chuyện, xử lí ngôn ngữ và xây dựng nhân vật đã tạo nên một câu chuyện sống động, chân thực và đầy cảm xúc. Điều này đã giúp cho người đọc có thể đắm chìm trong câu chuyện và cảm nhận được những thông điệp sâu sắc mà tác giả muốn truyền tải.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời