
5 giờ trước
3 giờ trước
Trong truyện ngắn “Bố tôi”, nhà văn Nguyễn Ngọc Thuần đã khắc họa thành công hình tượng người cha với tình yêu thương bao la và sự hy sinh thầm lặng, lay động trái tim người đọc. Dù không biết chữ, nhưng người bố vẫn đều đặn mỗi tuần xuống núi để nhận thư con, trân trọng cầm tờ giấy trên tay như nâng niu một báu vật. Chi tiết người bố không nhờ ai đọc hộ vì muốn giữ riêng sợi dây liên kết thiêng liêng với con đã cho thấy một lòng tự trọng cao cả và một niềm tin mãnh liệt rằng “bố hiểu con nói gì”. Bằng nghệ thuật sử dụng phép liệt kê kết hợp với ngôn ngữ dung dị, giàu chất thơ, tác giả đã làm nổi bật hình ảnh một người cha là điểm tựa tinh thần bền bỉ, dõi theo con ngay cả khi đã qua đời. Người bố trong tác phẩm không chỉ là một nhân vật văn học, mà còn là biểu tượng đẹp đẽ của tình phụ tử: mộc mạc, ít lời nhưng ấm áp và vô điều kiện. Qua đó, người đọc thêm trân trọng tình cảm gia đình và thấu hiểu rằng, đôi khi ngôn ngữ trái tim còn mạnh mẽ hơn bất cứ con chữ nào trên trang giấy.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời