

26/02/2024
26/02/2024
- Chiều của Hồ Dzếnh
Tác giả đã vén bức màn che giấu những ngõ ngách sâu kín nhất trong tâm hồn. Qua đó, chúng ta hiểu rõ hơn rằng cả bài thơ đều bao trùm bởi nỗi cô đơn của một người xa quê nhớ nhà. Nỗi nhớ ấy đã được tác giả gọi tên, nhưng lại được bao phủ bởi làn “khói huyền” huyền ảo. Tâm hồn tác giả đã tìm thấy một nơi nương tựa và một người tri âm, tri kỷ để dựa vào, nhưng giờ đây lại lạc vào trong làn khói huyền. Khói ấy bay lên cây, nhưng không phải để tan biến, nó vẫn còn vương vấn, không yên, đong đầy nỗi niềm. Tâm trạng tác giả cứ như làn khói kia, không yên, vẫn đang vật vờ, trăn trở về một điều gì đó không rõ ràng. Khi kết thúc câu thơ, cũng như kết thúc bài thơ, dấu ba chấm lửng lơ mở ra cả một thế giới tâm trạng, một cơn sóng cảm xúc dữ dội khác.
- Ê chề của Huy Cận:
“Mang mang thiên cổ sầu” là cảm hứng xuyên suốt trong tập thơ “Lửa thiêng” của Huy Cận. Không dục tính, không điên rồ đập phá, chỉ một cảm giác mênh mang không thể diễn tả. Một nỗi buồn phảng phất từ ngàn xưa trong tiền kiếp xa xôi. Nhân vật trữ tình được mô tả có nỗi tiếc nhớ ngàn xưa một cách đẹp đẽ, mơ hồ như sương khói và phảng phất nỗi buồn vô định.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
14/12/2025
Top thành viên trả lời