Phân tích đặc sắc nội dung nghệ thuật tác phẩm Giục Giã của Xuân Diệu ( mai mình thi rồi mên mn giúp minh với ạ, mình xin cảm ơn )

thumb up 0
thumb down
Trả lời câu hỏi của Nhi cần giúp đỡ
  • Câu trả lời phải chính xác, đầy đủ dựa trên kiến thức xác thực:
    • ✔ Đối với câu hỏi trắc nghiệm: Đưa đáp án lựa chọn + giải thích lý do chọn đáp án.
    • ✔ Đối với câu hỏi tự luận: Đưa lời giải và đáp án cho câu hỏi.
    • ✔ Đối với câu hỏi trả lời ngắn: Đưa ra đáp án + giải thích lý do.
    • ✔ Chấp nhận sử dụng ảnh do thành viên viết tay, ảnh cần rõ nét, không bị mờ, vỡ ảnh.
  • Sử dụng ngôn ngữ rõ ràng, dễ hiểu.
  • Tránh đưa ra các ý kiến cá nhân mang tính chất chủ quan.
  • Nếu sử dụng thông tin từ nguồn khác, phải trích dẫn nguồn đầy đủ và chính xác.
  • Tuyệt đối không được sao chép các thông tin từ các trang khác, từ AI hoặc chatGPT.
CÂU TRẢ LỜI
avatar
Timi

10/03/2024

Trợ lý học tập AI - Câu trả lời này chỉ mang tính tham khảo
Trong bài thơ "Giục Giã" của Xuân Diệu, nội dung nghệ thuật được thể hiện qua việc tác giả mô tả sự sống động, hấp dẫn và cuốn hút của tình yêu tuổi trẻ. Tác phẩm này khắc họa một cách rõ ràng về sự cuồng nhiệt, say mê và đắm chìm trong tình yêu của nhân vật chính. Bằng cách sử dụng hình ảnh sinh động, giàu sức gợi cảm, Xuân Diệu đã tái hiện lại cảm xúc mãnh liệt của người trẻ khi đối diện với tình yêu. Ngoài ra, bài thơ được viết theo thể 8 chữ với nhịp điệu thơ đa dạng, giúp tạo ra một âm nhạc riêng biệt và lôi cuốn người đọc. Tác giả chủ yếu sử dụng vần chân để làm cho bài thơ trở nên hài hoà và uyển chuyển. Điểm nhấn nghệ thuật trong bài thơ này là khả năng gợi lên được cảm xúc mãnh liệt và sâu sắc của con người trong tình yêu và tuổi trẻ. Hy vọng bạn có thể áp dụng các thông tin này vào kỳ thi của mình. Chúc bạn thành công!
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
1.0/5 (1 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận
avatar
level icon
Mervilluu

10/03/2024

Câu trả lời uy tín

Thời đại thơ mới là một nhánh rẽ đầy ngoạn mục, táo bạo của thơ ca Việt Nam, là thời điểm thơ văn khoác lên cho mình chiếc áo được cách tân mới mẻ, là mảnh đất màu mỡ vun trồng những hồn thơ tài ba như: Tản Đà, Thế Lữ, Xuân Diệu.. Theo như Hoài Thanh nhận định Tản Đà là người "đã dạo những bản đàn mở đầu cho một cuộc dạo chơi tân kì đương sắp sửa" thì có lẽ Xuân Diệu là người đã đưa những khúc nhạc ấy đến một vị trí xứng tầm. Giục giã là tác phẩm đặc sắc mà qua đó ta thấy được sự gấp gáp, vội vàng của một nhà thơ luôn sống hết mình để có một cuộc đời rực rỡ. Đặc biệt hơn, ta thấy rõ được cảm xúc của một hồn thơ lâng lâng, rạo rực, luôn sống hết mình, tận hưởng và dâng hiến cho đời qua đoạn trích:

"Mau với chứ, vội vàng lên với chứ,

Đời trôi chảy, lòng ta không vĩnh viễn."

Bài thơ Giục giã được trích từ tập thơ Gửi hương cho gió (1945). Sau này được NXB Hội nhà văn xuất bản lại vào năm 1992. Đến với hồn thơ Xuân Diệu, ta như tìm được một chân trời mới với những xúc cảm dịu dàng mà mãnh liệt, tha thiết và đong đầy nhựa sống của thanh xuân:

Mau với chứ, vội vàng lên với chứ,

Em, em ơi, tình non đã già rồi;

Con chim hồng, trái tim nhỏ của tôi,

Mau với chứ! Thời gian không đứng đợi

Đoạn thơ đã tái hiện chân thực cảm nhận về cuộc đời trong tâm hồn người thi sĩ lãng mạn, ta bắt gặp những vẫn thơ với nhịp điệu tha thiết, vội vàng, gấp gáp bởi nỗi sợ thời gian trôi, sợ tình yêu đi mất và cả nỗi sợ tuổi trẻ trôi qua. Phép nhân hóa "tình non đã già rồi" không chỉ tăng tính nhạc cho lời thơ mà còn khiến cho ý thơ càng trở nên thi vị và đong đầy ẩn chứa sâu xa. Cụm từ "Mau với chứ" được nhắc lại một cách khéo léo đã tinh tế thể hiện sự cuống quýt, hối hả đang căng tràn trong tâm hồn thi sĩ. Với những bước đi hiên ngang mà độc đáo, phong cách Xuân Diệu hệt như cơn gió đầu mùa tươi trẻ, đầy sức sống.

Tiếng thơ Xuân Diệu là "tiếng thơ dào dạt của một tâm hồn trẻ lúc nào cũng thèm yêu, khát sống, say đắm cuộc đời, quyến luyến cảnh sắc trần gian" :

Tình thổi gió, màu yêu lên phấp phới;

Nhưng đôi ngày, tình mới đã thành xưa.

Nắng mọc chưa tin, hoa rụng không ngờ,

Tình yêu đến, tình yêu đi, ai biết!

Từ láy "phấp phới" khiến âm hưởng câu thơ trở nên linh hoạt, rộn ràng. Cách sử dụng từ ngữ độc đáo "màu yêu" càng tô đậm cá tính riêng trong con người thi sĩ. Chia sẻ với mọi người về cái rạo rực trong lòng mình, nhà thơ cũng đồng thời truyền cả nỗi lo âu muôn thuở của thế nhân. Hai động từ đối lập "mọc- rụng" ý chỉ thời sẽ qua đi tình yêu rồi sẽ hết. Tâm hồn quá nhạy cảm với cái hữu hạn của đời người đã khiến nhà thơ phập phồng lo sợ ngay trong khi đắm say giao hòa cùng vạn vật, ngay khi tình yêu vừa chớm nở.

Có bao giờ bạn bỗng cảm thấy hụt hẫng vì những khoảnh khắc quá đỗi ngọt ngào chợt đến rồi vội đi một cách nhanh chóng? Để rồi cứ ngẩn ngơ nhìn mãi về vùng kí ức đẹp đẽ, đan xen chút nghèn nghẹn trong tận đáy lòng. Con người ta có mấy ai hiểu rằng, mọi điều tuyệt vời đều "vội vàng" đến thế:

Trong gặp gỡ đã có mầm ly biệt;

Những vườn xưa, nay đoạn tuyệt dấu hài;

Gấp đi em, anh rất sợ ngày mai;

Đời trôi chảy, lòng ta không vĩnh viễn.

Trong cả bài thơ, đây là đoạn thơ thể hiện ám ảnh nhất nỗi lo lắng ăn sâu vào tâm tưởng người thi sĩ đa sầu, đa cảm: Lo sợ thời gian trôi nhanh, lòng người đổi khác. Những từ Hán Việt "ly biệt", "đoạn tuyệt", "vĩnh viễn" đã thể hiện sự day dứt suy ngẫm, đắn đo, trăn trở, điều mà đã trở thành một ý thức thường trực trong thơ Xuân Diệu, thậm chí còn trở thành nhân tố kiến trúc thế giới nghệ thuật thơ ông. Thông thường người ta chỉ tiếc nuối cái gì đã qua, đã mất. Nhưng Xuân Diệu lại tiếc nuối những gì đang có. Tâm trạng này của Xuân Diệu có nét tương đồng với tâm trạng của Nguyễn Bính:

"Hôm nay có một người du khách

Ở Ngự Viên mà nhớ Ngự Viên"

Giục giã có nét độc đáo trong cấu tứ. Cách liên tưởng, so sánh mới lạ với những hình ảnh thơ độc đáo, giàu sức gợi cảm, gợi hình. Qua đó khẳng định cách sống hết mình, tận hưởng hết mình, giao hòa với thiên nhiên và say đắm với tình yêu của thi nhân. Xuân Diệu mang lòng yêu mãnh liệt, nhưng bên trong những dòng thơ của ông vẫn gây cho người đọc cảm giác chênh vênh, hụt hẫng. Bởi tình yêu luôn gắn với những nỗi đau, niềm vui song song với nỗi buồn, bởi niềm vui đó rồi cũng phải hết, không thể tổn tại vĩnh hằng được. Bằng cái nhìn mổ xẻ, ta cũng thấy lòng khát sống, ham đời.

Từ lâu, thơ đã trở thành phương tiện để giãi bày, bộc lộ những cảm xúc chân thật nhất. Qua Giục giã, ta thực sự thấy được Xuân Diệu "đã ghi nhịp máu trong nhịp thơ, đã gói ghém hơi thở trong ít nhiều âm điệu". Việc thi sĩ chân thành trải lòng cùng trời đất đã khiến cho đứa con tinh thần ấy giữ được sức sống bền bỉ trước thời gian.

Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận
avatar
level icon
thắng

10/03/2024

Bài thơ "Giục giã" của Xuân Diệu được xây dựng dựa trên cấu trúc tứ, tứ là một hình thức thơ rèn kỷ cương và rất phổ biến trong văn chương Việt Nam. Cấu tạo tứ trong bài thơ này gồm bốn câu với hai khổ thơ đối đầu, trong đó mỗi khổ thơ chứa tám chữ cái có nguyên tắc vần a, b, a, b. Bằng cách sắp xếp như vậy, cấu Tứ giúp tạo ra sự gắn kết và cân đối trong ý nghĩa của bài thơ. Cấu trúc tứ của bài thơ mang lại một sự cân đối và chắc chắn. Nó giúp tạo ra giai điệu nhịp nhàng cho bài thơ và lặp lại một mô hình âm điệu đều đặn. Tức là, vần a và vần b được phân bố đều qua các câu trong bài thơ. Điều này giúp tạo nên một thể thơ mạch lạc và có tính nhất quán. Ngoài ra, cấu trúc tứ cũng giúp tăng tính nhấn mạnh của các ý trong bài thơ. Mỗi câu thơ đều chứa một ý nghĩa và ý kiến khác nhau, và cấu trúc tứ giúp tăng cường hiệu ứng của mỗi câu thơ. Điều này giúp cho mỗi ý được từng bước phát triển và lan truyền trong bài thơ. Bài thơ "Giục giã" là một ví dụ tiêu biểu cho cách dùng cấu trúc tứ để truyền đạt thông điệp một cách hiệu quả. Xuân Diệu sử dụng cấu trúc này để tăng tính nhấn mạnh và ấn tượng của từng phân đoạn ý nghĩa trong bài thơ, tạo nên một sự cân đối và nhịp nhàng.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 1
thumb down
0 bình luận
Bình luận
avatar
level icon

Nhi cần giúp đỡ“Sinh ra trên đời là một việc hết sức đơn giản nhưng sống trên đời lại là một việc rất khó” (Đ.Rpixarit). Biết bao con người từng có mặt trên cõi đời này, họ dã và đang sống, mỗi người theo một cách riêng. Tuy nhiên, sống như thế nào thì đúng nhất? Đấy vẫn luôn là câu hỏi chờ được trả lời. Một trong những câu trả lời đã được nêu ra là hai câu thơ trong bài Giục giã Xuân Diệu viết trước Cách mạng tháng Tám.

<iframe class="ql-video ql-align-center" frameborder="0" allowfullscreen="true"></iframe>


Thà một phút huy hoàng rồi chợt tối,

Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm.

Quan niệm sống đó có nghĩa là gì?

Đi vào tìm hiểu ý nghĩa của câu thơ, chúng ta dễ dàng nhận ra ngay rằng, Xuân Diệu đã biểu trưng cho sự sống của Việt Nam bằng hình ảnh thông thường nhất nhưng cũng điển hình nhất: Đó là ánh sáng. Nhà thơ sử dụng cấu trúc câu nhượng bộ để đưa ra một sự đánh đổi: ông sẵn sàng đổi cả trăm năm sống nhạt nhẽo lấy duy nhất chỉ một giây phút thôi, nhưng trong giây phút ấy, con người ta được sống mãnh liệt, sống hết mình, tận hưởng và tận hiến cho đời.

Đem trăm năm đổi lấy một phút là cái giá cắt cổ, đặc biệt đối với những người nhạy cảm với thời gian, yêu quí thời gian như Xuân Diệu. Vậy mà ông đã chấp nhận cái giá cắt cổ ấy nhằm khẳng định một điều: Với cuộc sống, chất lượng cần hơn là số lượng. Chỉ có sống hết mình mới thực sự là sống. Còn sống mà vô vị nhàm chán thì cũng chỉ là một kiểu chết mà thôi.

Vì sao vậy? Trước hết bởi Xuân Diệu nhận ra ràng cuộc đời này đẹp vô cùng và rất đáng sống. Mọi sự kì diệu của cuộc sống đều tập trung vào mùa xuân, tuổi trẻ, tình yêu. Hãy thử nhìn xem mùa xuân bày ra trước mắt chúng ta đẹp tươi mơn mởn biết nhường nào.

Của ong bướm này đây tuần tháng mật

….

Tháng giêng ngon như một cặp môi gần.

<iframe class="ql-video ql-align-center" frameborder="0" allowfullscreen="true"></iframe>


Cảnh sắc đất trời tươi trẻ, vị ngọt ngào, âm thanh quyến rũ của tình yêu cứ như mời, như gọi, ngồn ngộn tràn đầy. Nhưng than ôi! Đời người là hữu hạn, thời gian để chúng ta hưởng thụ cuộc sống không nhiều:

Lòng tôi rộng nhưng lượng trời cứ chật

….

Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi.

Cho nên, con người phải sống gấp lên, phải biết tranh thủ từng khoảnh khắc sống hết mình, yêu hết mình và dâng hiến tình yêu của mình cho tất thảy. Nhìn người sống nhàm chán, chưa từng thấy cuộc đời là thú vị thì thử hỏi cuộc sống của họ là gì ngoài cái vô nghĩa, mà vô nghĩa còn là gì ngoài cái chết nửa đâu.

Vì thế, không phải bất cứ câu thơ nào cũng có thể trở thành quan niệm sống. Chỉ là quan niệm sống những câu thơ đúc kết ở đỉnh cao trạng thái tâm lý, tình nhận thức, suy nghĩ, khát khao của con người trước cuộc đời.

Nó trở thành một câu thơ triết lí ăn sâu vào máu thịt, quyết định sự phản ứng và cách cư xử của con người trong xã hội. Nó không chỉ ảnh hưởng ở một vài thời điểm bộc phát mà ảnh hưởng lên cả một chặng đời, có khi cả một đời người ta. Riêng đối với nhà văn, quan niệm sống còn chi phối hàng loạt các sáng tác, để lại dấu ấn rất đậm trong thơ văn của anh ta. Xuân Diệu không phải là ngoại lệ.

Trung thành với quan niệm đã đề ra, nhà thơ lớn của nền văn học hiện đại Việt Nam ấy luôn luôn sống hết mình. Niềm ham sống trở thành một sức hấp dẫn đặc biệt của thơ ông.

<iframe class="ql-video ql-align-center" frameborder="0" allowfullscreen="true"></iframe>


Tình yêu đến, tình yêu đi, ai biết!

Trong gặp gỡ đã có mầm ly biệt;

Những vườn xưa, nay đoạn tuyệt dấu hài;

Gấp đi em, anh rất sợ ngày mai;

Đời trôi chảy, lòng ta không vĩnh viễn.

Nhịp điệu đoạn thơ nhanh, gấp, dồn dập, thể hiện trạng thái cảm xúc cuống quýt, Vồ vập của Xuân Diệu với cuộc đời. Nhà thơ muốn tận hưởng sự sống ngay từ khi nó mới bắt đầu, đang ở độ non tơ mơn mớn. Ông mở lòng ra đón nhận mùa xuân, tình yêu, cảm nhận nó bằng tất cả sức mạnh mình có thể. Cho nên suốt cả đoạn thơ, không thể tìm ra một từ nào phẳng lặng, vừa vừa. Tất cả đều như mạnh lên, căng mình ra, quấn đầy sự sống và say sưa với nó.

Đối với Xuân Diệu, sống đồng nghĩa với yêu. Cho nên sống hết mình cũng có nghĩa là yêu hết mình. Chẳng thấy mà tình yêu của ông với tất cả mọi vật trên đời đều nồng nàn như tình yêu đôi lứa. Khao khát giao cảm với đời thực sự lên đến đỉnh điểm khi Xuân Diệu thốt lên.

Xuân Diệu yêu đời như thế, sống mãnh liệt như thế, bảo ông làm sao có thể chấp nhận được cuộc sống đơn điệu nhàm tẻ? Trái lại, ông còn phải phản ứng, phải phê phán nó.

Từ bài thơ Vội vàng và Giục giã đã toát lên một sự khẳng định và một sự phủ định. Đặt lên bàn cân nhận thức hai cuộc sống với hai giá trị có hình thức tương đương: một bên số lượng rất ít, chất lượng cực cao còn bên kia, số lượng rất cao, chất lượng thì cực ít, Xuân Diệu dã khẳng định cuộc sống có chất lượng và phủ định cuộc sống vô nghĩa. Ông đã chứng minh hùng hồn cho quan niệm sống của mình. Quan niệm ấy trở thành một luồng gió mới thổi vào văn học lãng mạn 30 – 45.

<iframe class="ql-video ql-align-center" frameborder="0" allowfullscreen="true"></iframe>


Luồng gió mới này thực chất nảy sinh từ câu thơ phần trên, bài viết chỉ đề cặp đến sợi dây lôgic ẩn giấu đằng sau – nguyên nhân sâu xa – bây giờ ta mới xem xét đến. Tại sao trong thời phong kiến chưa có ai để ra quan niệm sống này? Là bởi vì khi ấy, bản ngã của con người bị triệt tiêu. Và ở thời đại của Xuân Diệu, cái tôi cá nhân dễ được thức tỉnh, hiện diện một cách hoàn chỉnh, đường hoàng.

Con người ta nói nhiều đến bản thân, đến những cái mình nghĩ, mình muốn. Riêng trong bài Vội vàng, chữ “tôi” xuất hiện tám lần. Và “ta muốn” chính là tên con sư tử dũng mãnh một trong ba biến thể của tinh thần mà nhà triết gia vĩ đại Nietsche của phương Tây từng nói đến. Trách nhiệm quyền năng của con sư tử này là tự giải phóng của mình khỏi những áp đặt tồn tại ngang đời, trở nên thung dung cho những sáng tạo mới. Nhờ thế, Xuân Diệu ý thực được thời gian trôi qua đem lại quá nhiều mất mát cho cá nhân.

Ông ham sống. Khát vọng, tình cảm của ông khác hẳn khát vọng, tình cảm của con người thời trung đại. Nó không bị bó buộc trong một chừng mực nhất định nào mà được đẩy lên đến cao trào, đến mức tự đốt cháy để tỏa sáng.

Cũng là cái tôi nhưng Thế Lữ nhốt mình trong tháp ngà nghệ thuật, Hàn Mặc Tử say sưa ở cõi mộng, trường điên… Chỉ có Xuân Diệu thiết tha gắn bó với vườn lảy hương sắc. Cá tính và thời cuộc đã làm nên hoàn cảnh nảy sinh cho ham muốn sống hết mình của nhà thơ, đồng thời, cũng là một trong những cơ sở để đánh giá giá trị quan niệm ấy.

Trước tiên, phải khẳng định quan niệm sống của Xuân Diệu là chân lí muôn đời không ai có thể phủ nhận. Nó hướng tới con người, nhân đạo hóa con người khiến con người ta sống có ý nghĩa hơn, sống người hơn.

<iframe class="ql-video ql-align-center" frameborder="0" allowfullscreen="true"></iframe>


Trong xã hội Việt Nam thời kì 30-45 ngột ngạt bấy giờ, nó chỉ ra được ra giá trị đích thực của cuộc sống nơi trần thế. Nó mang đến cho tầng lớp thanh niên tiểu tư sản đang chìm trong lối sống buồn chán, ảm đạm và vô vị một cách sống mới sôi nổi, mạnh mẽ. Nó lay động và thắp sáng lên trong trái tim của họ niềm yêu đời, yêu sống mạnh mẽ thiết tha. Nó khơi dậy đời sống của những thế giới nội tâm phong phú và tinh tế.

Đối với chúng ta hôm nay và cả những thế hệ mai sau, quan niệm sống ấy vẫn sẽ không ngừng phát huy tác dụng. Quả là tinh thần, quan niệm của Xuân Diệu được thể hiện rất ấn tượng. Tuy nhiên, có người đặt ra câu hỏi là: Trả một cái giá cát cố như thế, Xuân Diệu có thể hiện cực đoan quá chăng?

Xét trên nghĩa đen của văn bản, đúng là ông có đưa ra một sự đối lập hơi quá mức. Theo quan niệm xưa, trăm năm là giới hạn lớn nhất cho vòng đời của con người. Cuộc sống của một người không nhất thiết phải đi hết một trăm năm ấy. Nhưng một phút? Quá ngắn ngủi để có thể coi là một đời người, chỉ có thể coi là một khoảnh khắc sống mà thôi. Nếu đời người như bóng cau qua cưa sổ thì một phút kia thực chẳng có nghĩa lí gì.

Song, ta không được quên rằng ngôn ngữ văn học là thứ ngôn ngữ kì diệu không hề đồng nhất với bất cứ thứ ngôn ngữ nào khác. Một trong những đặc điểm cùa nó là ít nhiều đều mang tính tượng trưng và chỉ đòi hỏi sự chính xác về bản chất.

Chẳng phải các nhà văn vẫn dùng cái vô lí để nói cái có lí, cái hiện tượng để nói cái bản chất, cái ngẫu nhiên để nói cái qui luật đó sao? Vậy thi hà cớ gì Xuân Diệu lại không thể dùng một cách diễn đạt, một hiện tượng quá mức để nói về một sự thật chẳng quá mức tí nào?

<iframe class="ql-video ql-align-center" frameborder="0" allowfullscreen="true"></iframe>


Tôi cho rằng nếu qua trên đời này có ai sống vô vị hệt như hai cô gái trong Tỏa nhị kiều, không có đời sống hoạt động bên ngoài cũng chẳng có đời sống nội tâm bên trong, sống lẫn vào đồ vật, bị đồ vật hóa và “chết cũng là mục đích” thì cuộc sống của họ kéo dài một trăm năm, chứ có kéo dài một nghìn năm cũng chẳng có ích gì, chẳng để làm gi.

Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận

Nếu bạn muốn hỏi bài tập

Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút

Ảnh ads

CÂU HỎI LIÊN QUAN

FQA.vn Nền tảng kết nối cộng đồng hỗ trợ giải bài tập học sinh trong khối K12. Sản phẩm được phát triển bởi CÔNG TY TNHH CÔNG NGHỆ GIA ĐÌNH (FTECH CO., LTD)
Điện thoại: 1900636019 Email: info@fqa.vn
location.svg Địa chỉ: Số 21 Ngõ Giếng, Phố Đông Các, Phường Đống Đa, Thành phố Hà Nội, Việt Nam.
Tải ứng dụng FQA
Người chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Đào Trường Giang Giấy phép thiết lập MXH số 07/GP-BTTTT do Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 05/01/2024
Copyright © 2023 fqa.vn All Rights Reserved