
21/04/2024
21/04/2024
Rô-bớt Phờ-rớt (1874 – 1963), tên thật là Robert Frost, là một nhà thơ Mỹ có tầm ảnh hưởng lớn trong lịch sử văn hóa và văn học hiện đại. Ông sinh ra trong một gia đình trí thức, và ban đầu theo học tại trường Harvard. Tuy nhiên, ông quyết định rời trường để sống trên một trang trại nhỏ, quyết định này đã ảnh hưởng sâu sắc đến sự phát triển và sáng tác của ông. Việc sống giữa thiên nhiên hùng vĩ trên trang trại là nguồn cảm hứng lớn cho Rô-bớt Phờ-rớt. Sự gần gũi với tự nhiên đã giúp ông tạo ra những tác phẩm thơ phản ánh sự đẹp đẽ và những trải nghiệm sâu sắc trong cuộc sống. Các bài thơ của ông thường thể hiện sự kết hợp giữa vẻ đẹp của cảnh tự nhiên và những tâm tư, suy nghĩ sâu sắc về cuộc sống con người. Rô-bớt Phờ-rớt không chỉ được biết đến với tài năng sáng tác xuất sắc mà còn với sự hiểu biết sâu sắc về tâm lý con người. Tác phẩm thơ của ông thường chứa đựng những triết lý về tình người, sự sống, và sự tồn tại. Ông được coi là một trong những nhà thơ vĩ đại nhất của văn học Mỹ.
“Con đường không chọn” là một tác phẩm thơ của Rô-bớt Phờ-rớt, sáng tác vào năm 1915, lấy cảm hứng từ những cuộc đi dạo trong rừng với người bạn thân của ông – nhà thơ É-uốt Thô-mớt-xơ (1878 – 1917). Tác phẩm được xây dựng dựa trên những trải nghiệm và suy tư của Thô-mớt-xơ về việc quyết định và sự nuối tiếc về những lựa chọn trong cuộc sống. Trong những cuộc đi dạo ấy, Thô-mớt-xơ thường đứng giữa những ngã rẽ, phải đối mặt với sự phân vân và đắn đo về con đường nào nên chọn. Mỗi lựa chọn đều đồng nghĩa với việc từ bỏ một lựa chọn khác, và sau cùng, khi ông đã quyết định một hướng, lại có sự nuối tiếc và hoài nghi về những con đường đã bỏ lại. Bài thơ nổi tiếng này phản ánh tâm hồn sâu sắc và tư duy triết học của Rô-bớt Phờ-rớt về sự phức tạp của cuộc sống và quyết định. Nó cũng đặt ra những câu hỏi về ý nghĩa của sự lựa chọn, sự thay đổi và những hệ quả của quyết định. É-uốt Thô-mớt-xơ, người được Rô-bớt Phờ-rớt chọn làm nguồn cảm hứng, đã tham gia Chiến tranh thế giới thứ nhất và hy sinh trong trận A-rát-xơ vào năm 1917, làm tăng thêm nét bi thương và ý nghĩa sâu sắc cho bài thơ.
Nhân vật đã chọn lối đi “Lối mòn ít có ai đi” với tâm trạng: thở dài - có chút não nề, nuối tiếc. Dù đã lựa chọn một lối đi nhưng nhân vật trữ tình vẫn do dự, băn khoăn, buồn và nuối tiếc, không thật sự tin rằng lối rẽ đó sẽ tốt hơn. Anh ta tưởng tượng đến viễn cảnh tương lai rằng “Tôi sẽ kể chuyện này trong tiếng thở dài”. Nhân vật tự đối diện với chính mình, giải đáp những trăn trở, thắc mắc nảy sinh từ chính lòng mình. Nhưng có khó khăn đến đâu, việc đưa ra lựa chọn là điều không thể tránh khỏi. Ở đây, nhân vật "tôi" đã chọn "lối mòn ít có ai đi". Một "lối mòn" đòi hỏi con người phải nỗ lực và cố gắng hơn rất nhiều. Đồng thời, ít cơ hội được giúp đỡ , đường đi gập ghềnh hơn, tốn nhiều sức lực và thời gian hơn. Nhưng nó cũng có thể mang đến sự biến chuyển, "làm thay đổi tất cả", dẫn con người đến với những thành công ngoài mong đợi. Tuy vậy, nhân vật "tôi" hay chính chúng ta đều có một điểm chung: hay nhìn lại và nuối tiếc quá khứ. Nó thể hiện vô cùng rõ ràng qua tiếng thở dài khi kể lại câu chuyện "ngày xưa đã lâu lắm rồi" cùng lời hẹn "sẽ quay lại con đường không đi một ngày nào đó" mà chính chúng ta cũng thừa hiểu là rất khó để thực hiện. Hình ảnh "đường lại đưa đường" đánh thẳng vào tâm trí người đọc, cho ta biết rằng một khi đã chọn thì gần như không thể quay đầu. Sự lựa chọn sẽ đưa mỗi người theo những con đường khác, gặp thêm bao ngã rẽ khác. Đó chính là thứ làm nên sự khó đoán, bất định của cuộc đời. Nếu như ai cũng đi một hướng giống nhau, trải qua những cung đường y chang thì cuộc sống này sẽ nhạt nhẽo và buồn tẻ biết bao.
Với thể thơ tự do đầy phóng khoáng, tác giả đã đem đến cho các thế hệ độc giả một bài thơ vô cùng đặc biệt. Ở đây, chúng ta thoải mái cảm nhận, thấu hiểu với nhân vật mà không phải chịu bất cứ sự gò bó nào. Từ đó, người đọc dễ dàng đặt bản thân mình vào tác phẩm, nhìn thấy chính mình trong hoàn cảnh ngặt nghèo kia. Không chỉ vậy, những hình ảnh ẩn dụ trong bài thơ cũng hết sức gần gũi. Việc sử dụng "con đường" hay "ngã rẽ" vừa tạo cảm giác gần gũi, thân thuộc, vừa mang lại sức gợi mạnh mẽ cho người tiếp nhận. Ngoài ra, bản dịch thơ còn thành công đem tác phẩm lại gần với độc giả nước nhà hơn qua ngôn ngữ linh hoạt, giản dị. Tất cả đã làm nên một bài thơ vô cùng hấp dẫn, ghi lại dấu ấn đậm nét trong kho tàng văn học thế giới.
Qua đoạn thơ, chúng ta lại có thêm bài học vô cùng giá trị về tầm quan trọng của sự lựa chọn. Trong cuộc sống, ai cũng sẽ có những nỗi băn khoăn, trăn trở về phải - trái, đúng - sai của vấn đề mình gặp phải. Việc ta cần làm là trau dồi bản thân thật tốt để có thể tự tin, dũng cảm đưa ra quyết định. Hãy vững bước trên con đường mình đã lựa chọn. Bằng những hình ảnh thơ giản dị, quen thuộc, Rô-bớt Phờ-rót đã thành công truyền tải tư tưởng của bản thân đến các thế hệ độc giả sau này.
21/04/2024
Yến NhiNhận định về nền thơ Mới Việt Nam giai đoạn 1932-1941, nhà phê bình văn học Hoài Thanh đã có những nhận định rất sâu sắc và toàn diện về một loạt những cái tên nổi trội trong thời kỳ này rằng: "Chưa bao giờ người ta thấy xuất hiện cùng một lúc một hồn thơ rộng mở như Thế Lữ, mơ màng như Lưu Trọng Lư, hùng tráng như Huy Thông, trong sáng như Nguyễn Nhược Pháp, ảo não như Huy Cận, kỳ dị như Chế Lan Viên, Hàn Mặc Tử, quê mùa như Nguyễn Bính, và thiết tha, rạo rực, băn khoăn như Xuân Diệu". Đôi lúc ta vẫn tự hỏi rằng phải chăng Xuân Diệu có gì thật xuất sắc để Hoài Thanh phải dành tận 3 tính từ mới đủ khái quát hết chất thơ ông như thế. Nhưng rồi đọc thơ Xuân Diệu ta mới vỡ ra một điều rằng thơ Xuân Diệu dùng 3 từ ấy để miêu tả, thì có lẽ cũng vẫn là bủn xỉn, keo kiệt lắm. Trước cách mạng thơ Xuân Diệu nói về tình yêu với những gì thiết tha nồng nàn, rạo rực nhất mà đôi lúc ta có thể ví nó là một nụ hôn kiểu Pháp giữa những kẻ đang si mê vì tình. Thơ ông như một khu vườn đủ mọi hương sắc, là một bản giao hưởng đủ mọi thanh âm, tình yêu cũng muôn màu muôn vẻ từ ngây thơ e ấp, nồng nàn, đằm thắm đến si mê điên dại. Mà Vội vàng chính là thi phẩm tiêu biểu nhất cho lối viết, cho hồn thơ lúc này của Xuân Diệu. Ở đó người thi sĩ vì "tình" mà trải qua đủ mọi cung bậc cảm xúc, đó là những cảm xúc rất "mới", rất lạ, là thứ xúc cảm của "một nguồn sống rào rạt chưa từng thấy ở chốn nước non lặng lẽ này".
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời