
05/06/2024
05/06/2024
Ai cũng từng có một thời thơ ấu hồn nhiên, vô tư. Thời thơ ấu ấy đã để lại trong tôi nhiều trải nghiệm đáng nhớ. Có những trải nghiệm đã trở thành bài học hữu ích, như câu chuyện đã xảy ra với tôi năm lên mười.
Làng tôi vốn rất thanh bình, yên ả với một dòng sông êm đềm, chảy qua làng. Những bãi cát vàng ven sông đã trở thành nơi vui chơi lí tưởng của bọn trẻ chúng tôi. Ngày đó, tôi mới bắt đầu biết bơi. Vào những trưa hè đổ lửa, chúng tôi thường rủ nhau ra tắm sông và bơi lội thỏa thích dưới làn nước trong veo, mát lành của dòng sông. Điều ấy khiến tôi cảm thấy thích thú vô cùng! Do mới biết bơi nên tôi chỉ bơi men theo bờ. Mẹ cũng thường dặn tôi không được mạo hiểm bơi ra giữa sông và không hài lòng khi tôi tham gia vào những cuộc vui ấy. Tuy nhiên, thỉnh thoảng do hâm vui, toi vẫn trốn mẹ ra bờ sông chơi cùng bọn bạn.
Buổi trưa hôm ấy, sau khi đá bóng xong, chúng tôi rủ nhau ra sông tắm. Vào mùa hè, nước sông thường cạn nên chúng tôi tung tăng bơi lội, trêu đùa rộn rã cả một góc sông. Tắm mãi cũng chán nên chỉ một lát sau, đám bạn tôi đã nảy ra ý định tổ chức một cuộc thi bơi giữa đám trẻ trong và ngoài làng. Trước sự cổ vũ lẫn thách thức của đám bạn, tôi đã nhận lời thách đấu. Trận đấu diễn ra vô cùng căng thẳng, gay cấn, quyết liệt! Với tất cả sức lực của mình, tôi đã cố bơi thật nhanh nhưng không hiểu sao thằng bé làng bên, nhỏ hơn tôi hai tuổi, vẫn đeo bám tôi quyết liệt. Tôi chỉ biết cắm mặt, sải tay thật dài, đạp nước thật khỏe để tiến về phía trước.
Đến khi nhìn lại tôi nhận ra mình đã bơi khá xa bờ. Bỗng nhiên, tôi thấy bắp chân đau điếng và không thể điều khiển được nó theo ý mình nữa. Chuột rút! Tôi phải làm gì đây khi bốn bề xung quanh chỉ toàn là nước còn đám bạn thì ở khá xa? Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy mình đang bị chính dòng nước hút xuống. Tôi cố ngoi lên mặt nước để kêu cứu nhưng càng vùng vẫy tôi lại càng chìm nhanh hơn và không thể thở được nữa. Tôi sợ hãi tột độ! Bỗng nhiên có một ai đó kịp thời đến bên tôi, nâng đầu tôi lên khỏi mặt nước và kéo tôi vào bờ. Thì ra một người làng đang đi câu cá gần đấy đã nghe tiếng tôi và đám bạn kêu cứu, nhanh chóng bơi ra và kéo tôi vào bờ. Thoát chết, tôi hối hận vô cùng vì đã không nghe lời mẹ! Chỉ vì quá chủ quan khi nước nông và ham vui mà suýt nữa thì mất mạng.
Trải nghiệm ấy đã đem đến cho tôi một bài học sâu sắc. Đó là cần vâng lời người lớn và chỉ nên bơi lội ở nơi an toàn, có sự giám sát của người lớn.
06/06/2024
Một lần suýt chết là một trải nghiệm khó quên và thường để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng mỗi người. Tôi xin chia sẻ một câu chuyện xảy ra cách đây vài năm, khi tôi còn là một cậu bé ham chơi và thích khám phá.
Đó là một buổi chiều hè nắng nóng, tôi cùng nhóm bạn quyết định đi bơi ở một con sông gần làng. Con sông này khá sâu và có dòng chảy mạnh, nhưng đối với những đứa trẻ ham vui như chúng tôi, đó chỉ là một thử thách nhỏ bé. Chúng tôi hò hét, cười đùa và thi nhau bơi lội, chẳng ai nghĩ đến nguy hiểm có thể rình rập.
Khi tôi bơi ra giữa dòng sông, đột nhiên tôi cảm thấy chân mình không còn chạm được đáy. Nước bắt đầu cuốn tôi đi xa bờ, và tôi bắt đầu hoảng sợ. Tôi cố gắng bơi ngược lại nhưng dòng nước quá mạnh, làm tôi mệt mỏi và kiệt sức. Mỗi lần tôi cố hít thở, nước lại tràn vào miệng và mũi, khiến tôi ho sặc sụa.
Tôi bắt đầu cảm thấy mình sắp chìm. Trong lúc tuyệt vọng, tôi cố gắng hét lên cầu cứu, nhưng giọng nói yếu ớt của tôi bị át đi bởi tiếng nước chảy và tiếng cười đùa của lũ bạn. Tôi cảm thấy mình như đang lạc vào một hố sâu không đáy, và ý thức bắt đầu mờ dần.
Đúng lúc đó, một người bạn của tôi, tên là Minh, nhận ra tôi đang gặp nguy hiểm. Anh ấy lập tức bơi đến và kéo tôi lên mặt nước. Cảm giác được hít thở không khí trong lành trở lại thật tuyệt vời. Minh nắm chặt tay tôi và kéo tôi vào bờ an toàn. Khi đặt chân lên đất liền, tôi ngã quỵ xuống, cảm thấy như vừa trải qua một cơn ác mộng.
Sau sự việc đó, tôi nhận ra sự quan trọng của việc biết bơi và hiểu rõ môi trường xung quanh. Tôi cũng học được bài học về sự cẩn thận và tôn trọng những nguy hiểm tiềm ẩn. Minh đã cứu sống tôi và từ đó chúng tôi trở thành bạn thân thiết hơn bao giờ hết.
Mỗi lần nhớ lại sự kiện này, tôi luôn cảm thấy may mắn vì còn sống và biết ơn người bạn đã không ngần ngại lao vào cứu tôi. Đó là một kỷ niệm mà tôi sẽ mang theo suốt cuộc đời, nhắc nhở tôi về giá trị của sự sống và tình bạn.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời