Giúp mình với ạ

Đọc nai vau vau sau. (Lược dẫn: Dung là con thứ bốn trong gia đình bị sa sút kinh tế. Nàng lớ
rotate image
thumb up 0
thumb down
Trả lời câu hỏi của Trang Dương
  • Câu trả lời phải chính xác, đầy đủ dựa trên kiến thức xác thực:
    • ✔ Đối với câu hỏi trắc nghiệm: Đưa đáp án lựa chọn + giải thích lý do chọn đáp án.
    • ✔ Đối với câu hỏi tự luận: Đưa lời giải và đáp án cho câu hỏi.
    • ✔ Đối với câu hỏi trả lời ngắn: Đưa ra đáp án + giải thích lý do.
    • ✔ Chấp nhận sử dụng ảnh do thành viên viết tay, ảnh cần rõ nét, không bị mờ, vỡ ảnh.
  • Sử dụng ngôn ngữ rõ ràng, dễ hiểu.
  • Tránh đưa ra các ý kiến cá nhân mang tính chất chủ quan.
  • Nếu sử dụng thông tin từ nguồn khác, phải trích dẫn nguồn đầy đủ và chính xác.
  • Tuyệt đối không được sao chép các thông tin từ các trang khác, từ AI hoặc chatGPT.
CÂU TRẢ LỜI
avatar
Timi

08/08/2024

Trợ lý học tập AI - Câu trả lời này chỉ mang tính tham khảo
Văn học Việt Nam giai đoạn 1930 – 1945 chứng kiến sự nở rộ của nhiều phong trào văn học, đặc biệt là các tác phẩm viết về thân phận người phụ nữ. Trong đó, “Dì Hảo” của Thạch Lam và “Hai lần chết” của Nam Cao đều là những tác phẩm tiêu biểu, thể hiện rõ nét quan điểm nghệ thuật của hai cây bút tài năng. Nếu như Thạch Lam hướng ngòi bút tới những người phụ nữ bất hạnh, đáng thương thì Nam Cao lại khắc họa hình ảnh người phụ nữ đầy mạnh mẽ, kiên cường. Tuy vậy, cả hai nhà văn đều mang đến cho độc giả những góc nhìn chân thực nhất về cuộc sống của người phụ nữ thời bấy giờ.
“Dì Hảo” là một trong những truyện ngắn xuất sắc nhất của Thạch Lam in trong tập “Gió lạnh đầu mùa”. Tác phẩm xoay quanh cuộc đời bất hạnh của Dì Hảo, một người phụ nữ bất hạnh, chịu cảnh làm lẽ và bị ghẻ lạnh. Truyện ngắn đã phản ánh chân thực số phận bi thảm của người phụ nữ dưới chế độ cũ. Đồng thời, qua đó, ta thấy được tấm lòng nhân đạo sâu sắc của nhà văn đối với những số phận bất hạnh.
Mở đầu tác phẩm, Thạch Lam đã xây dựng bối cảnh vô cùng chân thật, gần gũi. Đó là khung cảnh buổi sáng mùa đông giá rét, sương mù dày đặc khiến mọi vật trở nên mờ ảo. Không gian làng quê yên tĩnh bỗng chốc bị xáo động bởi tiếng trống thu không trên cái đình làng vỗ trọng âm vào buổi sáng tinh sương. Tiếng trống thu không gợi nhắc về một thời đã xa, khơi dậy trong lòng người những hoài niệm, tiếc nuối. Âm thanh vang vọng giữa không gian rộng lớn, hòa lẫn vào làn sương khói mịt mù tạo nên bức tranh thiên nhiên đẹp đẽ, thơ mộng. Hình ảnh “đám mây hồng như hòn than sắp tàn” ẩn dụ cho cuộc đời của Dì Hảo, đang dần lụi tàn, mất đi sức sống.
Tác giả đã khéo léo sử dụng biện pháp tu từ đảo ngữ kết hợp với tính từ “hờ hững”, “lặng lẽ” nhằm nhấn mạnh sự thờ ơ, vô cảm của người dân trong làng. Họ dường như đã quên đi sự tồn tại của Dì Hảo, coi chị như người vô hình. Từ đây, ta thấy được sự cô đơn, lạc lõng của người phụ nữ bất hạnh.
Cuộc đời của Dì Hảo gắn liền với những đau khổ, bất hạnh. Ngay từ nhỏ, chị đã phải chịu cảnh mồ côi cha mẹ, sống nhờ vào người bác họ. Sau đó, chị được nhận làm con nuôi cho một gia đình giàu có. Tưởng chừng cuộc sống sẽ bớt khổ cực, ai ngờ chị vẫn phải chịu đựng sự ghẻ lạnh, cay nghiệt của mẹ nuôi và hai cô em chồng. Mẹ nuôi luôn mắng nhiếc, chì chiết chị, thậm chí còn bắt chị phải làm việc vất vả, cực nhọc. Hai cô em chồng thì ghen ghét, đố kị với chị, luôn tìm cách đẩy chị vào đường cùng. Cuộc sống của Dì Hảo giống như địa ngục trần gian, chị phải chịu đựng mọi tủi nhục, đau đớn.
Thạch Lam đã sử dụng ngôn ngữ miêu tả tinh tế, chân thực để khắc họa tâm trạng của Dì Hảo. Khi nghe thấy tiếng trống thu không, chị chợt nhớ về quãng thời gian tươi đẹp khi còn ở nhà bác họ. Chị nhớ về những kỉ niệm tuổi thơ, nhớ về những người thân yêu đã khuất. Nỗi nhớ da diết khiến chị rơi lệ. Những giọt nước mắt của Dì Hảo chứa đựng bao nỗi niềm, xót xa, tủi hổ.
Đặc biệt, tác giả đã sử dụng thủ pháp tương phản đối lập để làm nổi bật số phận bất hạnh của Dì Hảo. Giữa khung cảnh thiên nhiên tươi đẹp, rực rỡ sắc màu, Dì Hảo lại phải chịu đựng những đau khổ, tủi nhục. Điều này càng làm tăng thêm sự trái ngang, oan ức cho cuộc đời của chị.
Qua truyện ngắn “Dì Hảo”, Thạch Lam đã thể hiện tấm lòng nhân đạo sâu sắc của mình. Ông thấu hiểu và cảm thông cho số phận bất hạnh của người phụ nữ trong xã hội cũ. Đồng thời, ông cũng lên án, tố cáo xã hội phong kiến đã chà đạp lên quyền sống, quyền hạnh phúc của con người.
Nam Cao là một trong những nhà văn hiện thực xuất sắc của nền văn học Việt Nam. Các tác phẩm của ông thường xoay quanh cuộc sống của người nông dân và tầng lớp tri thức nghèo. Trong đó, “Hai lần chết” là một trong những truyện ngắn tiêu biểu, thể hiện rõ nét quan điểm nghệ thuật của Nam Cao.
Câu chuyện mở đầu bằng hình ảnh Dung, một cô gái xinh đẹp, hiền lành, nết na. Nhưng cuộc đời của Dung lại gặp nhiều bất hạnh. Cha mẹ Dung mất sớm, để lại cho cô một khoản nợ lớn. Dung phải đi làm thuê cho một gia đình giàu có để kiếm tiền trả nợ. Chồng Dung là một người đàn ông vũ phu, nghiện ngập. Anh ta thường xuyên đánh đập Dung, khiến cô phải chịu nhiều đau đớn, tổn thương. Một lần, Dung bị chồng đánh đến ngất xỉu. Người hàng xóm đưa cô đến bệnh viện. Bác sĩ chẩn đoán Dung bị chấn thương sọ não, cần phẫu thuật gấp. Gia đình chồng Dung không có tiền trả viện phí, đành để Dung nằm chờ chết. Dung tỉnh lại, nhưng cô không còn nhớ gì về quá khứ. Cô chỉ biết mình tên là Dung, đang sống trong một căn nhà nhỏ. Hằng ngày, cô đi làm thuê để kiếm tiền trang trải cuộc sống. Một lần, Dung gặp lại chồng cũ. Anh ta đã hoàn lương, trở thành một người tốt. Hai người hàn huyên, tâm sự với nhau. Dung nhớ lại những kí ức đau buồn trong quá khứ. Cô quyết định tha thứ cho chồng, cùng anh xây dựng lại tổ ấm.
Thông qua câu chuyện của Dung, Nam Cao đã phản ánh chân thực số phận bi thảm của người phụ nữ trong xã hội cũ. Họ phải chịu nhiều bất công, áp bức, bóc lột. Đồng thời, tác giả cũng ca ngợi những phẩm chất tốt đẹp của người phụ nữ, như sự hiền lành, nết na, vị tha.
Nam Cao đã sử dụng ngôn ngữ giản dị, mộc mạc để kể chuyện. Ông cũng sử dụng nhiều hình ảnh, chi tiết sinh động để tái hiện chân thực cuộc sống của người phụ nữ. Đặc biệt, Nam Cao đã xây dựng thành công nhân vật Dung, một người phụ nữ hiền lành, nết na, nhưng phải chịu nhiều bất hạnh. Dung là đại diện cho những người phụ nữ trong xã hội cũ. Họ là những người chịu nhiều thiệt thòi, bất công, nhưng vẫn giữ được những phẩm chất tốt đẹp.
Như vậy, “Dì Hảo” của Thạch Lam và “Hai lần chết” của Nam Cao đều là những truyện ngắn xuất sắc, thể hiện rõ nét quan điểm nghệ thuật của hai nhà văn. Cả hai tác phẩm đều phản ánh chân thực số phận bi thảm của người phụ nữ trong xã hội cũ. Đồng thời, tác giả cũng ca ngợi những phẩm chất tốt đẹp của người phụ nữ.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
2.0/5 (2 đánh giá)
thumb up 1
thumb down
0 bình luận
Bình luận
avatar
level icon
truc-lamtran1

08/08/2024

Viết về người trí thức tiểu tư sản nghèo, Nam Cao đã mạnh dạn phân tích và mổ xẻ tất cả, không né tránh như Thạch Lam; không cực đoan, phiến diện như Vũ Trọng Phụng ,cũng không thi vị hóa như Nhất Linh, Khái Hưng ,ngòi bú của Nam Cao luôn luôn tỉnh táo đúng mực” - Hà Minh Đức. Nam Cao đã viết một cách mạnh mẽ và dứt khoát. Nhà văn có ý thức rõ ràng, tỉnh táo và chính xác trong phân tích vấn đề. Ông luôn tập trung vào sự chân thực và thực tế của cuộc sống, để đưa ra những bức tranh chân thực về cuộc sống của người dân nghèo.

  Nhà văn Nam Cao đã từng khẳng định: “Một tác phẩm thật giá trị, phải vượt lên bên trên tất cả bờ cõi và giới hạn, phải là một tác phẩm chung cho cả loài người. Nó phải chứa đựng một cái gì lớn lao, mạnh mẽ, vừa đau đớn lại vừa phấn khởi. Nó ca tụng lòng thương, tình bác ái, sự công bình... Nó làm cho người gần người hơn” Tất cả các nhân vật xuất hiện trong cuộc sống của Nam Cao đều có thật và từng xuất hiện trong cuộc đời ông. Dưới bàn tay tài hoa của ông, các nhân vật được tái hiện chân thực và sắc nét, phản ánh rõ nét thực trạng xã hội thời bấy giờ.

  Trong truyện ngắn của Nam Cao, nhân vật nữ xuất hiện thường xuyên và được nhắc đến nhiều. “Dì Hảo” là một trong số đó, đại diện cho những người phụ nữ thuộc tầng lớp hạ lưu bị chèn ép bởi xã hội nghiệt ngã. Họ cam chịu mọi oan ức và bất hạnh vì không có lựa chọn khác. Truyện ngắn “Dì Hảo” được lấy cảm hứng từ một người phụ nữ thực tế trong cuộc đời Nam Cao. Nhân vật này được tái hiện trên trang sách với sự chân thật và gợi lên được nỗi đau, bất công mà phụ nữ phải chịu đựng trong xã hội thời đại đó.

  Dì Hảo là con gái của bà Vận - một nữ thợ làm bánh đúc nổi tiếng trong làng Vũ Đại. Bánh đúc là món quà quê phổ biến và thường xuất hiện trong các truyện ngắn của nhà văn Nam Cao. Chúng được bày bán trên các mẹt ven chợ và được các bà mẹ trong váy bạc phếch xúm xít quanh quẩn. Bà là một người góa chồng, chồng bà qua đời mà không để lại cho bà một cỗ áo quan tử tế nào. Dù công việc buôn bán của bà suôn sẻ nhưng trách nhiệm nuôi hai đứa con nheo nhóc và trả nợ còn lại của chồng đã khiến cuộc sống của bà trở nên khó khăn hơn. Khi Hảo trưởng thành một chút, bà Vận đã đưa cô đến nhà bà ngoại - người đã nhận nuôi Hảo. Dù Hảo may mắn hơn những đứa trẻ khác bị bóc lột lao động và phải chịu đựng sự đối xử tệ bạc, cô được giáo dục theo đạo và được ăn mặc kỹ lưỡng: “Mới đầu, dì Hảo khóc lóc đến mười hôm: dù có được ăn no, mặc lành đi nữa, người ta cũng không thể phút chốc mà quên cái lều hôi hám là nơi mình đã đói rách, khổ sở với em và mẹ”. Nhưng cuộc sống lại luôn bất công với gì.

  Dì Hảo là một câu chuyện đầy những gian nan và đau khổ, không có một cốt truyện chính rõ ràng, mà xoay quanh cuộc sống khổ sở và bất hạnh của dì Hảo từ khi cô kết hôn với một người chồng không yêu cô và còn khinh miệt cô. Để nuôi chồng và kiếm sống, dì phải nai lưng làm một công nhân bình thường, kiếm được hai hào mỗi ngày để có đủ ăn cơm. Trong khi đó, người chồng của dì lại dùng một hào để mua rượu mỗi ngày.

  Khi dì phải đẻ con, đứa bé đã chết và dì thì tê liệt. Hắn chửi dì nhiều lần, nhưng dì vẫn nghiến răng để không khóc, nhưng cuối cùng, nước mắt vẫn tuôn rơi. Dì đã trải qua bao nhiêu gian khổ và đau khổ, nhưng bệnh tật của dì đã qua đi và cô lại đi làm để kiếm sống. Người chồng trở về sau đó với một người vợ mới, nhưng dì Hảo không nói một lời nào, chỉ khóc ngấm ngầm khi họ cười vui. Cuối cùng, người chồng rời đi và dì lại phải đối mặt với sự cô đơn và đau khổ:  “Dì Hảo chẳng nói năng gì. Dì nghiến chặt răng để cho khỏi khóc nhưng mà dì cứ khóc. Chao ôi! Dì Hảo khóc. Dì khóc nức nở, khóc nấc lên, khóc như người ta thổ. Dì thổ ra nước mắt”. Dù có những lúc ngạc nhiên và tức giận, dì Hảo vẫn luôn nhẫn nại và kiên cường đối mặt với cuộc sống khó khăn. Vì đúng là, trong cuộc đời này, đôi khi việc nhẫn nại cũng tốt hơn, đặc biệt là trong những hoàn cảnh khó khăn và đau buồn như vậy. Dì Hảo đã rơi vào tình trạng chịu đựng và không chấp nhận thực tế, đầy những rắc rối và tổn thương. Điều này thường xuyên xảy ra với các phụ nữ trong thời kỳ Cách mạng, khi họ bị đè nén và không thể đối mặt với thực tế. Thay vì đấu tranh để phục hồi tôn nghiêm của mình, họ đành chấp nhận những đau khổ và khó khăn trong sự im lặng và kiên nhẫn.

Trong cuộc đời đầy đau thương của dì Hảo, có một người phụ nữ vẫn giữ được tình người và lòng nhân ái, đó là bà ngoại của nhân vật chính. Bà xuất hiện từ những trang sách đầu tiên với tư cách là một người chủ nợ, nhưng thay vì làm tổn thương con nợ, bà lại chấp nhận nuôi dì Hảo và trả công cho cô nàng hơn một chút để trừ vào số nợ của bà Vận. Bà ngoại là một người đáng kính và đáng trân trọng, người đã giúp đỡ dì Hảo qua những thời khắc khó khăn nhất của cuộc đời. Và hình ảnh dì Hảo cố gắng cắn chặt răng để không khóc, và đặt ra câu hỏi liệu có chồng trở về hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì, khiến cho người đọc phải suy tư về một thời đại bế tắc và để lại dư vị đắng cay trong lòng.

  Với ngòi bút tinh tế và giọng văn chân thực, những câu chuyện trong làng Vũ Đại cho thấy một xã hội đang mục nát từ bên trong, với mọi tầng lớp trong xã hội đều bị ảnh hưởng. Ở đó, có những kẻ bần cùng hóa, lưu manh hóa như Binh Tư, Chí Phèo; cũng như những người trí thức nghèo đói, bất lực như ông giáo trong Lão Hạc, Thứ trong Sống mòn; và cả những phụ nữ lênh đênh kiếp sống như dì Hảo. Câu chuyện về dì Hảo không chỉ kể về một người phụ nữ cam chịu và nhẫn nại trước bất hạnh của cuộc sống, mà còn phản ánh tiếng lòng của người phụ nữ - họ chỉ biết chịu đựng và tủi nhục cho những ngày tháng đã qua.

Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận
avatar
level icon
Lương Vũ

08/08/2024

Trang Dương

Để trả lời câu hỏi yêu cầu so sánh hai văn bản về sự tương đồng và khác biệt trong cách hai nhà văn miêu tả về đề tài người phụ nữ trong xã hội xưa, bạn có thể tham khảo các điểm sau:


### **Tương đồng:**


1. **Tình cảnh đau khổ của người phụ nữ:**

  - Cả hai văn bản đều khắc họa những người phụ nữ phải chịu đựng nỗi đau khổ và áp bức trong xã hội xưa. Dung trong văn bản của Thạch Lam và Di Hảo trong văn bản của Nam Cao đều bị ràng buộc bởi hoàn cảnh gia đình và hôn nhân không hạnh phúc.

  - Cả hai nhân vật nữ đều chịu sự áp đặt và bất lực trước hoàn cảnh của mình. Dung bị ép lấy chồng giàu để cứu vãn gia đình, trong khi Di Hảo phải nuôi con mà không có tình thương từ chồng.


2. **Xã hội phong kiến là nguyên nhân chính:**

  - Cả hai tác phẩm đều phê phán xã hội phong kiến, nơi người phụ nữ không có tiếng nói và bị coi thường. Dung bị đối xử như một công cụ để trả nợ, còn Di Hảo sống trong một gia đình mà chồng chỉ biết uống rượu, cờ bạc và đánh đập.


### **Khác biệt:**


1. **Phong cách miêu tả:**

  - Thạch Lam sử dụng phong cách viết nhẹ nhàng nhưng sâu lắng, tập trung vào cảm xúc nội tâm của Dung, làm nổi bật sự uất ức và nỗi đau mà cô phải chịu đựng.

  - Nam Cao lại sử dụng giọng văn thực tế, gai góc hơn để miêu tả cuộc sống khốn khổ của Di Hảo, với nhiều chi tiết thô tục và hiện thực hơn.


2. **Sự phản ứng của nhân vật:**

  - Dung trong tác phẩm của Thạch Lam gần như cam chịu hoàn cảnh, mong mỏi một lối thoát nhưng lại không có đủ sức mạnh để thay đổi cuộc sống của mình.

  - Di Hảo trong văn bản của Nam Cao cũng cam chịu, nhưng đôi khi bộc lộ sự phản kháng, như việc không khóc khi bị chồng đánh hay giữ im lặng trước những lời mắng chửi.


### **Kết luận:**

Cả Thạch Lam và Nam Cao đều thành công trong việc khắc họa hình ảnh người phụ nữ trong xã hội phong kiến, với những nỗi đau khổ và áp bức. Tuy nhiên, họ sử dụng phong cách và giọng văn khác nhau để thể hiện điều đó. Thạch Lam nhấn mạnh vào cảm xúc và sự uất ức nội tâm, còn Nam Cao tập trung vào sự khắc nghiệt của thực tế và những hệ lụy mà xã hội mang lại cho người phụ nữ.


Bạn có thể sử dụng những gợi ý này để viết một bài văn hoàn chỉnh với độ dài khoảng 600 chữ như yêu cầu.

Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
5.0/5 (1 đánh giá)
thumb up 1
thumb down
1 bình luận
Bình luận
avatar
level icon

Trang Dương

08/08/2024

Lương Vũ có thể giúp mình bài đọc 2 mình vừa đăng được k ạ
avatar
level icon
leaduc2014

08/08/2024

Trang Dương

Trong nền văn học Việt Nam, hình ảnh người phụ nữ luôn là nguồn cảm hứng sáng tác vô tận đối với các nhà thơ, nhà văn. Họ là hiện thân của những phẩm chất tốt đẹp, đáng quý và đáng trân trọng. Tuy nhiên, trong xã hội phong kiến hà khắc, họ lại phải chịu nhiều đau đớn và thiệt thòi. Thạch Lam và Nam Cao, hai cây bút tiêu biểu của văn học hiện thực, đã phản ánh rõ nét điều này qua hai tác phẩm “Hai lần chết” và “Dì Hảo”.


Thạch Lam, nhà văn thuộc nhóm Tự lực văn đoàn, nổi bật với phong cách viết nhẹ nhàng, sâu lắng và giàu cảm xúc. Trong truyện ngắn “Hai lần chết”, Thạch Lam đã khắc họa chân thực số phận bi thảm của Dung, một cô gái xinh đẹp nhưng bất hạnh. Sống trong cảnh mồ côi, Dung phải chịu đựng cuộc sống khổ cực với một người chồng vũ phu và gia đình chồng hắt hủi. Cuộc đời Dung chìm trong đau khổ, dẫn đến cái chết tự tử của cô, phản ánh sự bất công của xã hội phong kiến và là lời tố cáo đanh thép đối với chế độ đã chà đạp quyền sống và hạnh phúc của người phụ nữ.


Nam Cao, một nhà văn hiện thực xuất sắc, cũng mang đến cho độc giả cái nhìn sâu sắc về số phận người phụ nữ trong xã hội cũ qua tác phẩm “Dì Hảo”. Dì Hảo là hình mẫu của một người phụ nữ nghèo khổ, phải làm lụng vất vả từ nhỏ và chịu đựng sự vũ phu của chồng. Cuộc sống của Dì Hảo trở nên bế tắc khi chồng bỏ đi theo người khác, để lại Dì Hảo một mình gánh vác gia đình và nuôi con nhỏ. Cái chết của Dì Hảo, do bệnh tật và sự tàn nhẫn của xã hội, là tiếng chuông báo động về sự tàn khốc của chế độ phong kiến, đồng thời phản ánh sự đẩy đọa của xã hội đối với người phụ nữ.


Cả hai tác phẩm “Hai lần chết” và “Dì Hảo” đều sử dụng ngôn ngữ giản dị và mộc mạc, gần gũi với đời sống hàng ngày. Thạch Lam sử dụng hình ảnh và chi tiết mang tính biểu tượng để thể hiện quan điểm triết lý về số phận của người phụ nữ, trong khi Nam Cao tập trung vào phản ánh hiện thực cụ thể của cuộc đời Dì Hảo. Nhìn chung, cả hai tác phẩm đều là những tác phẩm xuất sắc của văn học Việt Nam, góp phần làm nên tên tuổi của hai nhà văn Thạch Lam và Nam Cao.

Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận

Nếu bạn muốn hỏi bài tập

Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút

Ảnh ads

CÂU HỎI LIÊN QUAN

FQA.vn Nền tảng kết nối cộng đồng hỗ trợ giải bài tập học sinh trong khối K12. Sản phẩm được phát triển bởi CÔNG TY TNHH CÔNG NGHỆ GIA ĐÌNH (FTECH CO., LTD)
Điện thoại: 1900636019 Email: info@fqa.vn
location.svg Địa chỉ: Số 21 Ngõ Giếng, Phố Đông Các, Phường Đống Đa, Thành phố Hà Nội, Việt Nam.
Tải ứng dụng FQA
Người chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Đào Trường Giang Giấy phép thiết lập MXH số 07/GP-BTTTT do Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 05/01/2024
Copyright © 2023 fqa.vn All Rights Reserved