Câu 1: Tóm tắt các sự việc chính được kể trong đoạn trích Xuân Tóc Đỏ cứu quốc:
- Xuân Tóc Đỏ đi xem hội thì gặp bà Phó Đoan đang ngồi xe ngựa. Bà mời anh ta vào xe cùng đi dạo chơi. Anh ta vui vẻ nhận lời. Trên đường đi, hai người bàn tán đủ thứ chuyện. Khi nghe Xuân Tóc Đỏ nhắc tới tên cụ cố Hồng, bà Phó Đoan liền bảo anh ta gọi cụ cố Hồng ra giới thiệu với mình. Nghe vậy, Xuân Tóc Đỏ vội vàng xin phép xuống xe rồi chạy biến đi. Một lúc sau, anh ta quay lại, dẫn theo cụ cố Hồng. Cụ cố Hồng mặc áo thụng trắng, đội mũ lông chim, dáng điệu lụ khụ, chậm chạp. Cụ cố Hồng vừa trông thấy bà Phó Đoan đã vội vã chạy tới chào hỏi. Hai bên nói chuyện rất thân mật. Sau khi giới thiệu xong, cụ cố Hồng kéo tay Xuân Tóc Đỏ đi theo mình. Cụ cố Hồng đưa Xuân Tóc Đỏ vào một căn phòng nhỏ, kín đáo. Trong phòng chỉ có một chiếc giường lớn, trên giường có một cô gái trẻ đang nằm ngủ. Cô gái này là Tuyết - con gái út của cụ cố Hồng. Cụ cố Hồng bảo Xuân Tóc Đỏ cởi quần áo ra rồi chui vào chăn cùng cô gái. Xuân Tóc Đỏ làm theo lời cụ cố Hồng. Anh ta ôm lấy cô gái, hôn hít khắp mặt mũi, cổ, ngực... Cô gái tỉnh dậy, đẩy Xuân Tóc Đỏ ra. Nhưng anh ta vẫn tiếp tục hôn hít, sờ soạng. Cuối cùng, cô gái cũng chịu thua, để yên cho Xuân Tóc Đỏ làm chuyện ấy. Câu 2: Ngôi kể, điểm nhìn đã được nhà văn lựa chọn là ngôi thứ ba, điểm nhìn khách quan. Ý nghĩa của ngôi kể, điểm nhìn ấy trong việc làm sáng tỏ bản chất hiện thực theo khám phá và quan niệm của ông là giúp cho tác phẩm trở nên chân thật hơn. Câu 3: Theo tôi, tình huống đóng vai trò quan trọng nhất trong việc tạo nên kịch tính và bước ngoặt của toàn bộ sự kiện được kể trong đoạn trích là tình huống Xuân Tóc Đỏ gặp lại bà Phó Đoan. Tình huống này khiến cho Xuân Tóc Đỏ phải thay đổi kế hoạch ban đầu, không còn muốn bỏ trốn nữa mà quyết tâm ở lại để lừa gạt tiền bạc của bà Phó Đoan. Câu 4: Cảnh Xuân Tóc Đỏ hùng biện trước công chúng mang đậm màu sắc trào phúng, châm biếm. Những ghi chú (được đặt trong ngoặc đơn) của người kể chuyện gợi cho tôi liên tưởng đến thể loại văn học hài hước, châm biếm. Câu 5: Sự tương đồng và khác biệt giữa ngôn ngữ của người kể chuyện và ngôn ngữ nhân vật ở đoạn trích Xuân Tóc Đỏ cứu quốc là: Ngôn ngữ của người kể chuyện thường khách quan, trung lập, còn ngôn ngữ của nhân vật thường chủ quan, cảm xúc. Câu 6: Những câu văn có sử dụng biện pháp tu từ nói mỉa và nghịch ngữ trong văn bản là: "Xuân Tóc Đỏ bỗng nhiên nổi tiếng vì cái tội lăng nhăng". "Người ta đồn rằng hắn đã từng đánh nhau với năm chục đầy tớ, bẻ gãy chân thằng bồi, đấm vỡ cằm thằng quản lý, đá ngã lăn tên giám đốc, đạp gẫy xương chân tên cảnh sát trưởng...". "Cái bọn đàn bà con gái cứ xúm xít quanh hắn, nịnh hắn ngọt sớt, cười cợt với hắn, liếc mắt đưa tình với hắn, thế mà bây giờ lại kêu ầm lên rằng hắn là kẻ vô lương tâm, là quân khốn nạn!". "Hắn chẳng qua chỉ là một đứa lưu manh, một thằng ma cà bông, một thằng cha chuyên nghề móc túi, chuyên môn ăn cắp vặt, nhưng nhờ tài ứng biến nhanh nhẹn, biết cách đối đáp, biết cách lợi dụng chỗ yếu của người khác để tự đề cao mình, nên đã leo lên được địa vị khá cao sang". Câu 7: Đoạn trích đã cho thấy phong cách hiện thực của nhà tiểu thuyết Vũ Trọng Phụng. Ông luôn phản ánh chân thực cuộc sống đương thời, vạch trần những thói hư tật xấu của tầng lớp thượng lưu. Ngoài ra, ông còn sử dụng nhiều thủ pháp nghệ thuật độc đáo để tăng cường khả năng bao quát hiện thực cho các trang viết của mình. Câu 8: Trạng thái bị thôi miên và lên đồng của một xã hội, như thực tế được miêu tả trong đoạn trích, cho thấy sự mê muội, mù quáng của con người. Họ sẵn sàng tin vào những điều phi lý, hoang đường, thậm chí là tôn thờ những kẻ lừa đảo, bịp bợm. Điều này cho thấy sự thiếu hiểu biết, thiếu tỉnh táo của một bộ phận không nhỏ trong xã hội.