
18/09/2024
25/08/2025
Phong trào Thơ mới (1932 – 1945) đã mở ra một thời kỳ rực rỡ cho thơ ca Việt Nam hiện đại, nơi cái “tôi” cá nhân được giải phóng và thể hiện sâu sắc. Trong đó, “Đây mùa thu tới” của Xuân Diệu và “Tràng giang” của Huy Cận là hai thi phẩm tiêu biểu, cùng viết về thiên nhiên nhưng lại thể hiện hai tâm trạng, hai phong cách nghệ thuật khác biệt, góp phần làm nên diện mạo phong phú của thơ ca giai đoạn này.
Trước hết, cả hai bài thơ đều lấy cảm hứng từ thiên nhiên mùa thu, nhưng mỗi tác giả lại có một cách cảm nhận riêng, phản ánh cái nhìn và tâm hồn của mình. Xuân Diệu, trong “Đây mùa thu tới”, miêu tả mùa thu bằng những hình ảnh mềm mại, tinh tế và đầy rung cảm: lá rụng, gió se, hoa tàn… Mùa thu trong thơ ông mang vẻ đẹp mong manh, gợi cảm, làm dấy lên trong lòng người một nỗi buồn man mác xen lẫn niềm yêu đời tha thiết. Ngược lại, Huy Cận trong “Tràng giang” lại khắc họa một bức tranh thiên nhiên sông nước rộng lớn, mênh mang: sóng gợn, thuyền xuôi, bến vắng… Mùa thu trong “Tràng giang” hiện lên hoang vắng, lạnh lẽo, gợi cảm giác cô đơn và nỗi buồn vũ trụ.
Về mặt cảm xúc trữ tình, cả hai bài đều thấm đượm nỗi buồn, nhưng là hai kiểu buồn khác nhau. “Đây mùa thu tới” là nỗi buồn lãng mạn, xuất phát từ sự nhạy cảm trước thời gian trôi và tuổi trẻ phai tàn. Đó là nỗi buồn của một tâm hồn yêu cuộc sống nhưng lo sợ sự mất mát, mong manh. Trong khi đó, “Tràng giang” lại mang nỗi buồn cổ điển, triết lí, là nỗi cô đơn của con người nhỏ bé giữa không gian bao la, gắn với nỗi nhớ quê hương, với tâm thức hoài cổ. Nỗi buồn ấy không bộc lộ mãnh liệt mà lan tỏa nhẹ nhàng, sâu lắng như khói sương.
Về phong cách nghệ thuật, Xuân Diệu sử dụng nhiều hình ảnh giàu tính gợi cảm, câu thơ mềm mại, nhịp điệu uyển chuyển, từ ngữ tân kì, trẻ trung, thể hiện rõ cái tôi cá nhân trữ tình yêu đời, yêu sự sống. Trái lại, Huy Cận lại thiên về bút pháp cổ điển, câu thơ chặt chẽ, hình ảnh mang màu sắc cổ kính, gợi liên tưởng đến thơ Đường, thể hiện cái tôi trầm tư, hướng nội và thấm đẫm nỗi hoài vọng.
Tuy khác nhau về cách cảm nhận và biểu đạt, nhưng cả hai tác phẩm đều gặp nhau ở điểm chung: thể hiện tâm trạng con người trong thời đại mới, khao khát được sống, được yêu, được hòa nhập nhưng lại luôn cảm thấy cô đơn, lạc lõng giữa dòng đời. Đó chính là tâm trạng chung của lớp trí thức tiểu tư sản trong xã hội nửa thuộc địa, nửa phong kiến bấy giờ – vừa thức tỉnh ý thức cá nhân, vừa bơ vơ giữa một thực tại tù túng.
Tóm lại, “Đây mùa thu tới” và “Tràng giang” là hai thi phẩm giàu giá trị nghệ thuật và nhân văn, thể hiện hai phong cách, hai tâm hồn thơ tiêu biểu của Thơ mới. Nếu Xuân Diệu là “nhà thơ mới nhất trong các nhà thơ mới” với cái tôi yêu đời, đắm say thì Huy Cận lại là “nhà thơ cổ điển nhất trong các nhà thơ mới” với cái tôi suy tư, trầm lặng. Sự khác biệt ấy không đối lập mà bổ sung cho nhau, làm nên vẻ đẹp đa dạng của thơ ca Việt Nam giai đoạn 1932 – 1945, đồng thời để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng người đọc nhiều thế hệ.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời