Xuân Quỳnh là một nhà thơ nữ tài năng với những tác phẩm nổi tiếng như Thuyền và biển, Sóng, Tiếng gà trưa,... Bà đã để lại cho đời nhiều bài thơ hay và có giá trị. Trong đó, “Bà tôi” là một truyện ngắn được viết theo thể thơ tự do, kể về câu chuyện của nhân vật tôi khi đến thăm người bà thân yêu của mình. Tác giả đã sử dụng ngôn ngữ giản dị, gần gũi cùng hình ảnh giàu sức gợi để khắc họa tình cảm chân thành mà nhân vật tôi dành cho người bà kính yêu của mình.
Truyện ngắn "Bà tôi" xoay quanh cuộc trò chuyện giữa hai bà cháu. Người bà hiện lên qua lời kể của đứa cháu nhỏ ngây ngô nhưng đầy tình cảm. Mở đầu tác phẩm, Xuân Quỳnh đã miêu tả không gian xung quanh bằng cách sử dụng các từ ngữ tươi sáng và sống động. Khung cảnh thiên nhiên được mô tả rất đẹp mắt, tạo nên một bức tranh hài hòa giữa con người và môi trường xung quanh. Nhân vật chính xuất hiện với sự tò mò và thích thú trước khung cảnh mới lạ. Điều này khiến độc giả dễ dàng đồng cảm và hiểu rõ hơn về tâm trạng của nhân vật.
Nhân vật “tôi” là một cậu bé hiếu động, luôn tò mò về thế giới xung quanh. Khi nghe tin bà ngoại sẽ đón về quê chơi, cậu vô cùng háo hức và mong chờ. Trên đường đi, cậu ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe với đôi mắt tò mò và thích thú. Cậu cảm nhận được sự thay đổi của thời tiết, của bầu trời và của cả lòng mình. Những cảm xúc ấy được diễn tả một cách tinh tế qua từng câu chữ, giúp người đọc cảm nhận được sự trong trẻo và hồn nhiên của tuổi thơ.
Khi đến nơi, cậu bé ngay lập tức bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của làng quê vào mùa gặt. Cánh đồng lúa chín vàng rực rỡ, hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp nơi. Cậu chạy nhảy tung tăng trên cánh đồng, hít thở bầu không khí trong lành và tận hưởng niềm vui đơn giản của cuộc sống thôn quê. Cuộc gặp gỡ với bà ngoại cũng khiến cậu bé vô cùng xúc động. Bà ngoại là người thân yêu nhất của cậu, và sau một thời gian dài không gặp nhau, cậu nhớ bà da diết. Khi nhìn thấy bà, cậu chạy đến ôm chầm lấy bà, gọi bà bằng giọng nghẹn ngào. Bà ngoại cũng rất vui mừng khi gặp lại cháu trai, bà ôm cậu thật chặt và vuốt ve mái tóc của cậu. Hành động ấy thể hiện tình yêu thương và sự quan tâm của bà đối với cậu. Sau đó, cậu bé cùng bà đi dạo quanh làng, ngắm nhìn những ngôi nhà cổ kính và những con đường nhỏ hẹp. Cậu cảm nhận được sự bình yên và tĩnh lặng của cuộc sống thôn quê. Cậu cũng được bà kể cho nghe những câu chuyện ngày xưa, những kỷ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ. Những câu chuyện ấy khiến cậu bé cảm thấy ấm áp và hạnh phúc. Cuối cùng, cậu bé phải chia tay bà để trở về thành phố. Trước khi đi, cậu hứa sẽ sớm quay lại thăm bà và thưởng thức những món ăn ngon do bà nấu. Cậu cũng tặng bà một món quà nhỏ để bày tỏ lòng biết ơn và tình yêu thương của mình. Bà ngoại rất vui mừng và cảm động trước tấm lòng của cháu trai.
Trong truyện, tác giả đã sử dụng ngôn ngữ giản dị, gần gũi cùng hình ảnh giàu sức gợi để khắc họa tình cảm chân thành mà nhân vật tôi dành cho người bà kính yêu của mình. Qua đó, ta thấy được tình cảm gia đình thiêng liêng và đáng quý biết bao.