06/10/2024

06/10/2024
06/10/2024
**Bài văn phân tích tâm trạng của người chinh phụ trong đoạn trích "Chinh phụ ngâm khúc"**
*Chinh phụ ngâm khúc* của Đặng Trần Côn là tác phẩm nổi tiếng trong văn học Việt Nam, thể hiện sâu sắc nỗi buồn, cô đơn của người chinh phụ khi tiễn chồng ra trận. Đoạn trích trên chứa đựng cảm xúc buồn tủi, thương nhớ trong tâm hồn người chinh phụ, khi phải đối mặt với cảnh chia xa và những dòng thời gian vô tình trôi qua.
Từ câu đầu tiên: "Một năm một nhạt mùi son phấn", ta cảm nhận rõ sự héo hon, phai nhạt trong cuộc sống của người chinh phụ. Thời gian trôi qua, sắc đẹp tàn úa, tình cảm vợ chồng không còn mặn nồng như trước, bởi lẽ người trượng phu vẫn còn "thơ thẩn miền khơi", tức là đang nơi chiến trường xa xôi. Nỗi nhớ nhung của người chinh phụ trở nên sâu sắc hơn qua sự tương phản giữa quá khứ và hiện tại: "Xưa sao hình ảnh chẳng rời? Giờ sao nỡ để cách vời Sâm, Thương?". Ngày xưa, họ từng gắn bó, yêu thương nhau không rời, nhưng giờ đây khoảng cách đã chia cách, khiến nàng cảm thấy cô độc, lẻ loi.
Sự chia xa không chỉ là về mặt khoảng cách địa lý mà còn là sự xa cách về tâm hồn. Trong khi người chồng đang "ruổi ngựa, dặm trường mây phủ", người vợ chỉ biết "dạo hài, lối cũ rêu in". Hình ảnh lối đi cũ phủ đầy rêu xanh cho thấy sự hoang vắng, lạnh lẽo trong lòng người chinh phụ. Gió xuân thổi qua nhưng không mang lại chút tin tức nào, khiến nàng thêm xót xa: "Gió Xuân ngày một vắng tin, Khá thương lỡ hết mấy phen lương thì". Mùa xuân, thời điểm đẹp đẽ nhất của năm, lại chỉ mang đến sự nhớ nhung, tiếc nuối vì thời gian qua đi mà không có tin tức từ người chồng.
Nỗi nhớ của người chinh phụ càng sâu sắc hơn khi nàng hồi tưởng về hình ảnh "Sợi nhớ khi cành đào đóa mận, Trước gió xuân vàng tía sánh nhau". Hình ảnh cành đào, đóa mận trước gió xuân là biểu tượng của sự gắn bó, hòa hợp trong tình yêu, nhưng nay chỉ còn là những kỷ niệm xa vời. Nàng liên tưởng đến câu chuyện Ngưu Lang – Chức Nữ, một cặp đôi cũng phải chịu cảnh chia xa, chỉ được gặp nhau một lần trong năm. Sự so sánh này càng nhấn mạnh nỗi cô đơn, bất lực của người chinh phụ khi nàng không thể đoàn tụ với người chồng.
Trong hai câu cuối: "Thiếp một thân phòng không luống giữ, Thời tiết lành nhầm nhỡ đòi nau", sự cô độc của người chinh phụ hiện rõ qua hình ảnh "phòng không" – căn phòng trống trải, lẻ loi. Thời gian trôi qua nhanh như thoi đưa, mùa xuân của cuộc đời cũng dần tàn phai, và người chinh phụ không thể níu giữ được tuổi thanh xuân của mình. Câu "Người đời thấm thoát qua màu xuân xanh" thể hiện sự nhận thức về sự ngắn ngủi của đời người, khiến nàng thêm đau khổ khi những tháng ngày xuân tươi đẹp đang trôi qua một cách vô nghĩa.
Như vậy, đoạn trích đã thể hiện rõ nỗi nhớ nhung, cô đơn và tiếc nuối của người chinh phụ khi phải đối diện với sự chia xa trong tình yêu và sự tàn phai của thời gian. Tác giả đã sử dụng những hình ảnh gợi cảm và những liên tưởng đầy tinh tế để khắc họa tâm trạng đau khổ, bi ai của người phụ nữ trong xã hội phong kiến, khi phải chờ đợi và chịu đựng nỗi đau chia cách mà không có hy vọng gặp lại người chồng yêu thương.
Văn Thành Trương
06/10/2024
Lương Vũ cảm ơn bạn nhiều
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
2 giờ trước
2 giờ trước
Top thành viên trả lời