câu 1: Văn bản trên bàn về nỗi ám ảnh tuổi hoa niên, đó là những kí ức không thể nào quên trong cuộc đời mỗi người.
câu 2: - Luận điểm 1: Nỗi ám ảnh về sự cô đơn, lạc lõng trong cuộc sống.
+ Tác giả đã sử dụng hình ảnh “chiếc lá” để thể hiện nỗi cô đơn, lạc lõng của nhân vật chính. Chiếc lá rơi xuống đất là biểu tượng cho sự chia lìa, tan vỡ và mất mát. Nó cũng đại diện cho cảm giác bị bỏ lại phía sau, không được ai quan tâm hay chú ý đến.
+ Nhân vật chính luôn cảm thấy mình là người ngoài cuộc, không thuộc về nơi này. Anh ta cố gắng tìm kiếm một chỗ đứng trong xã hội nhưng dường như mọi thứ đều chống lại anh ta. Anh ta cảm thấy mình chỉ là một hạt cát nhỏ bé giữa sa mạc rộng lớn, không có giá trị gì cả.
- Luận điểm 2: Nỗi ám ảnh về sự vô nghĩa của cuộc sống.
+ Tác giả đã sử dụng hình ảnh “con đường” để thể hiện nỗi ám ảnh này. Con đường dài và hẹp, hai bên là những bức tường cao vút, tạo nên cảm giác tù túng, ngột ngạt. Nó giống như một mê cung mà nhân vật chính không biết phải đi theo hướng nào.
+ Cuộc sống của nhân vật chính trở nên vô nghĩa khi anh ta không tìm thấy mục đích sống của mình. Anh ta cảm thấy mình đang trôi dạt trong dòng đời, không biết đâu là bến bờ, đâu là hạnh phúc.
- Luận điểm 3: Nỗi ám ảnh về sự bất lực trước số phận.
+ Tác giả đã sử dụng hình ảnh “cơn mưa” để thể hiện nỗi ám ảnh này. Cơn mưa ập đến bất ngờ, khiến nhân vật chính không kịp trở tay. Nó giống như một cơn ác mộng, nhấn chìm tất cả những gì anh ta yêu quý.
+ Nhân vật chính cảm thấy mình bất lực trước số phận. Anh ta không thể thay đổi được điều gì, dù chỉ là một chút xíu. Tất cả những gì anh ta có thể làm là chờ đợi và hy vọng rằng sẽ có một ngày mai tươi sáng hơn.
câu 3: Việc tác giả sử dụng thao tác lập luận so sánh giữa Tế Hanh và Nguyễn Bính giúp cho bài viết trở nên sinh động hơn, hấp dẫn người đọc hơn đồng thời làm nổi bật lên những nét đặc sắc trong thơ ca của hai nhà văn này
câu 4: Qua bài thơ "Nỗi ám ảnh thuở hoa niên" của Tế Hanh, ta có thể thấy rằng ông là một nhà thơ nhạy cảm và tinh tế trong việc miêu tả tâm trạng và tình cảm của con người. Bài thơ này cho chúng ta cái nhìn sâu sắc vào nỗi buồn và sự cô đơn mà tuổi trẻ thường trải qua. Tác giả đã sử dụng ngôn ngữ đẹp và hình ảnh tươi sáng để tạo ra một bức tranh sống động về cuộc sống và tình yêu. Tuy nhiên, đằng sau vẻ ngoài vui tươi đó lại ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm, khiến cho độc giả không khỏi xúc động và suy ngẫm về ý nghĩa thực sự của cuộc đời.
câu 5: Trong bài thơ “Đoàn thuyền đánh cá” của Huy Cận, hình ảnh con thuyền được miêu tả với vẻ đẹp tráng lệ, hùng vĩ của thiên nhiên. Con thuyền như một sinh thể sống động, đang vươn mình ra biển cả để chinh phục thiên nhiên, làm chủ cuộc đời. Hình ảnh con thuyền cũng là biểu tượng cho khát vọng chinh phục thiên nhiên, làm chủ cuộc đời của người lao động. Trong bài thơ “Chiếc lược ngà” của Nguyễn Quang Sáng, hình ảnh sân ga cũng được sử dụng để thể hiện tâm trạng của nhân vật ông Sáu. Khi ông Sáu trở về thăm nhà sau tám năm xa cách, ông đã vô cùng xúc động khi gặp lại con gái. Tuy nhiên, khi phải chia tay con gái để tiếp tục đi chiến đấu, ông Sáu đã vô cùng đau khổ. Hình ảnh sân ga cũng là biểu tượng cho nỗi nhớ thương, mong ngóng của cha con ông Sáu.
câu 6: Trong cuộc đời mỗi người, có lẽ ai cũng từng phải trải qua những lần chia ly đầy đau đớn và nước mắt. Bản thân tôi cũng vậy, một lần chia tay với cô giáo chủ nhiệm cũ khiến lòng tôi vẫn còn lưu luyến mãi không thôi. Đó là vào cuối năm lớp 6, khi chúng tôi sắp bước sang lớp 7 thì cô giáo chủ nhiệm chuyển công tác lên thành phố để dạy học ở trường chuyên. Chúng tôi rất buồn vì phải xa cô nhưng cũng vui mừng vì cô được thăng chức. Cô tổ chức một buổi liên hoan nho nhỏ tại nhà riêng của mình để tạm biệt các bạn trong lớp. Trong bữa tiệc, cô kể cho chúng tôi nghe nhiều câu chuyện thú vị về thời thơ ấu của cô. Tôi nhớ nhất là lúc cô khóc nức nở khi nói lời chia tay với chúng tôi. Những giọt nước mắt của cô như làm tan chảy trái tim của tất cả mọi người. Sau đó, chúng tôi cùng nhau chụp những bức ảnh kỷ niệm với cô trước khi ra về. Khi trở về nhà, tôi đã ngồi lặng im hàng giờ đồng hồ, suy nghĩ về những điều cô đã dạy dỗ chúng tôi trong suốt năm học vừa qua. Tôi tự hứa sẽ cố gắng học tập thật tốt để không phụ lòng mong mỏi của cô. Dù sau này có gặp lại hay không, hình bóng của cô sẽ luôn in sâu trong tâm trí tôi.