avatar
O_O

18/10/2024

viết bài văn phân tích bài thơ quê hương của Giang Nam QUÊ HƯƠNG Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ: "Ai bảo chăn trâu là khổ? " Tôi mơ màng nghe chim hót t...

thumb up 1
thumb down
Trả lời câu hỏi của O_O
  • Câu trả lời phải chính xác, đầy đủ dựa trên kiến thức xác thực:
    • ✔ Đối với câu hỏi trắc nghiệm: Đưa đáp án lựa chọn + giải thích lý do chọn đáp án.
    • ✔ Đối với câu hỏi tự luận: Đưa lời giải và đáp án cho câu hỏi.
    • ✔ Đối với câu hỏi trả lời ngắn: Đưa ra đáp án + giải thích lý do.
    • ✔ Chấp nhận sử dụng ảnh do thành viên viết tay, ảnh cần rõ nét, không bị mờ, vỡ ảnh.
  • Sử dụng ngôn ngữ rõ ràng, dễ hiểu.
  • Tránh đưa ra các ý kiến cá nhân mang tính chất chủ quan.
  • Nếu sử dụng thông tin từ nguồn khác, phải trích dẫn nguồn đầy đủ và chính xác.
  • Tuyệt đối không được sao chép các thông tin từ các trang khác, từ AI hoặc chatGPT.
CÂU TRẢ LỜI
avatar
Timi

18/10/2024

Trợ lý học tập AI - Câu trả lời này chỉ mang tính tham khảo
Tình yêu quê hương luôn là nguồn cảm hứng bất tận cho các thi nhân nghệ sĩ. Nhà thơ Giang Nam cũng góp thêm vào đề tài này tác phẩm Quê hương. Bài thơ được sáng tác năm 1960, lúc nhà thơ đang hoạt động ở Liên khuyu miền Đông Nam Bộ, in trong tập thơ “Đất viên quặng”.
Mở đầu bài thơ, tác giả đã giới thiệu về hoàn cảnh bản thân mình. Đó là thời điểm phải xa gia đình, xa quê hương để đi kháng chiến:
“Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường
Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ”
Đối với mỗi chúng ta, tuổi thơ gắn liền với hình ảnh bạn bè thầy cô và con đường từ nhà tới trường. Còn đối với tác giả Giang Nam, tình yêu quê hương lại gắn với những kiến thức mà ông học được thông qua từng trang sách nhỏ. Có lẽ rằng ông đã tích lũy dần những hiểu biết của mình về lịch sử, địa lý hay văn hóa của quê hương. Từ đó mà tình yêu quê hương cũng lớn dần theo năm tháng.
Tiếp đến, tác giả hồi tưởng lại những kỉ niệm đẹp đẽ về người bạn gái “cô bé nhà bên” – cũng là biểu tượng cho hình ảnh quê hương:
“Ai bảo được anh quên cái hẹn hò
Khi lớp học đời vẫn còn nhiều tội ác
Em có chờ anh dưới gốc phượng già
Bên chiếc bảng đá cheo leo chữ mờ?”
Nhà thơ nhớ lại mối tình đầu ngây ngô trong sáng. Nhân vật trữ tình tự hỏi rằng liệu mình có thể quên đi lời hứa hẹn thuở trước hay không. Lời hứa ấy chính là lời thề non hẹn biển với cô gái nhà bên. Khi đó, chiến tranh vẫn đang diễn ra vô cùng khốc liệt, “đời còn nhiều tội ác”. Vậy nên nhân vật trữ tình bày tỏ nỗi băn khoăn lo lắng rằng mình sẽ không thể thực hiện được lời hứa năm xưa. Hình ảnh chiếc bảng đá cheo leo chữ mờ gợi nhắc tới ngôi trường mà nhân vật trữ tình từng theo học. Dù đã trôi qua rất lâu thế nhưng những kí ức về mái trường thân yêu dường như vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí của nhà thơ.
Sau khi rời xa quê hương để tham gia kháng chiến, nhân vật trữ tình đã gặp phải rất nhiều khó khăn thử thách. Thế nhưng tình yêu dành cho quê hương chưa bao giờ phai nhạt mà ngược lại ngày càng mãnh liệt hơn:
“Quê hương nếu anh về thì hãy về
Nếu anh cứ đi thế hẳn là mê
Sợ anh buồn em nói nữa thôi
Rằng quả thật em chưa hề có chồng…”
Câu thơ “Quê hương nếu anh về thì hãy về/ Nếu anh cứ đi thế hẳn là mê” giống như một lời mời gọi hết sức chân thành và mộc mạc. Cô gái muốn nhân vật trữ tình hãy quay trở về thăm quê hương thăm mái nhà xưa. Bởi nơi đó có những người luôn mong ngóng anh trở về. Thế nhưng nhân vật trữ tình lại do dự bởi sợ rằng mình sa ngã, không thể thoát ra được. Anh sợ bản thân sẽ mê đắm mà không chịu rời đi. Cô gái tiếp tục giãi bày tâm sự của mình, khẳng định rằng bản thân “chưa hề có chồng”. Đây giống như một lời mời gọi cũng là một lời giục giã. Cô gái muốn nhân vật trữ tình hãy mau chóng trở về thăm quê hương thăm người thương.
Ở những câu thơ cuối, tác giả bộc lộ trực tiếp tình cảm dành cho quê hương:
“Xưa yêu quê hương vì có chim có bướm
Có những ngày trốn học bị đòn roi
Nay yêu quê hương vì trong từng nắm đất
Có một phần xương thịt của em tôi”
Trước kia, nhân vật trữ tình yêu quê hương bởi nơi đó có những khung cảnh tươi đẹp như chim bướm hoa lá. Hơn nữa, đây cũng là nơi anh đã sinh ra và lớn lên. Thế nhưng khi trưởng thành, nhân vật trữ tình nhận ra rằng quê hương chính là nơi mình đã được sinh ra và có một phần xương thịt của người thương:
“Em ở trung đoàn dựng lên từ đất này
Máu em thấm đỏ từng tấc đất quê hương”
Cô gái mà nhân vật trữ tình thầm thương trộm nhớ đã tham gia vào lực lượng vũ trang. Em đã hy sinh ngay trên mảnh đất quê hương. Máu của em đã nhuộm đỏ từng tấc đất quê hương. Chính điều đó đã khiến cho nhân vật trữ tình càng thêm yêu quê hương đất nước.
Bài thơ “Quê hương” được viết theo thể thơ tự do, dài hơi. Ngôn ngữ giản dị kết hợp cùng những hình ảnh gần gũi quen thuộc giúp cho người đọc dễ dàng cảm nhận được nội dung tác phẩm. Qua bài thơ, tác giả đã bộc lộ tình yêu quê hương tha thiết của mình.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
1.0/5 (2 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận

O_O Quê hương, chỉ hai từ thôi nhưng vô cùng thân thương đến lạ. Quê hương, nơi mình sinh ra, nơi mình lớn lên, nơi lưu giữ những kỉ niệm tuổi thơ. Khi nhắc đến quê hương ai cũng cảm thấy tự hào, đó là một thứ tình cảm vô cùng thiêng liêng và cao cả. Và với bài thơ Quê hương của nhà thơ Giang Nam cũng thế. Quê hương, dòng chảy bất tận của ký ức, quê hương là nơi ta tìm về sau những phong ba của cuộc đời.

Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường

…..

Nhìn tôi cười khúc khích…

Mở đầu bài thơ là nỗi nhớ về tuổi thơ, là niềm thương nhớ và yêu quê hương từ thuở “cắp sách tới trường” từ thuở “chăn trâu cắt cỏ”. Không gian thơ mở ra với bàng bạc nỗi nhớ về thuở ấu thơ, với những trò nghịch ngợm của trẻ thơ đó là “trốn học”, “đuổi bướm…Những vần thơ mộc mạc, giản dị càng đọc càng thấm thía về một quê hương tuổi thơ trong kỉ niệm.


Dòng thời gian trôi mãi, tuổi thơ rồi lớn lên, đất nước kêu gọi, cậu bé ngày ấy nay đã trưởng thành, lên đường theo tiếng gọi thiêng liêng của Tổ quốc. Thật bất ngờ, “cô bé nhà bên” ngày xưa ấy cũng trở thành đồng chí:

Cách mạng bùng lên

Rồi kháng chiến trường kỳ

Quê tôi đầy bóng giặc

Từ biệt mẹ tôi đi

Cô bé nhà bên – (có ai ngờ!)

Cũng vào du kích

Tình bạn trẻ thơ giờ đã trưởng thành thêm một bậc, sự trưởng thành này phù hợp với hoàn cảnh xã hội chung lúc bấy giờ, như một điều tất yếu.

Chính vì có được nền tảng là tình bạn từ những ngày ấu thơ nên khi bất chợt gặp nhau trên giữa đường hành quân, dẫu “mưa đầy trời” nhưng chàng trai vẫn thấy “lòng tôi ấm mãi” bởi nụ cười khúc khích và cảm xúc “thương thương quá đi thôi” đan xen giữa quá khứ và hiện tại.

Quân thù xâm lược dẫu tàn ác cũng không xóa bỏ được nét trong trẻo trong tâm hồn của những chàng trai cô gái một thời. Họ vượt lên trên sự tàn ác của kẻ thù bằng chính sự thiện lương, trong trẻo được nuôi dưỡng bởi chiều sâu văn hóa, tình người của dân tộc.

Bởi thế mà dù trải qua bao thăng trầm, bao súng đạn, bao chiến trường, ngày gặp lại, cô gái ngày xưa ấy vẫn:

“Thẹn thùng nép sau cánh cửa

Vẫn khúc khích cười khi tôi hỏi nhỏ

Chuyện chồng con (khó nói lắm anh ơi!)”.

Điệu cười khúc khích như điệp khúc, như từng đợt sóng lòng trùng điệp mà đợt sau cao hơn đợt trước; để rồi chàng trai không cầm lòng được mà:

“Tôi nắm bàn tay nhỏ nhắn ngậm ngùi

Em vẫn để yên trong tay tôi nóng bỏng…”

Tình yêu thời chiến đến thật nhẹ nhàng như một điều hiển nhiên. Tình yêu đôi lứa ấy được đặt trên nền tảng vững chắc của tình bạn thuở ấu thơ và tình đồng chí, cùng chung lí tưởng của khi trưởng thành.

Chính điều này làm cho tình yêu lứa đôi hòa vào tình yêu quê hương đất nước, cái riêng đã hòa vào cái chung khiến cho tình yêu chung cho quê hương thêm sâu sắc mà cũng khiến cho tình cảm riêng càng trở nên rộng lớn, bền vững hơn.

Năm 1960, nhà thơ nhận được tin vợ và con mình bị giặc giết hại trong nhà tù Phú Lợi; cảm xúc cuộn lên chất ngất, ngay trong đêm bài thơ được ra đời, những câu thơ cứ ùa về cùng với nỗi đau không thể kìm nén:

Hôm nay nhận được tin em

Không tin được dù đó là sự thật

Giặc bắn em rồi quăng mất xác

Chỉ vì em là du kích, em ơi!

Đau xé lòng anh chết nửa con người.

Nỗi đau xót đến tê tái, đến chết lịm người khi nghe tin “em” bị “giặc bắn em rôi quăng mất xác” tình cảm càng bền vững, càng nên thơ khi mất càng gây đau đớn. Từ cô bạn ấu thơ, rồi đồng đội đồng chí, đến người yêu, giờ “giặc bắn em rồi quăng mất xác” càng đau đớn, càng xót xa và tố cáo tội ác của giặc xâm lược.

Tình yêu quê hương bây giờ đã khác:

Xưa yêu quê hương vì có hoa có bướm

Có những ngày trốn học bị đòn roi

Nay yêu quê hương vì trong từng nắm đất

Có một phần xương thịt của em tôi.

Tình riêng giờ hòa vào tình chung, không chỉ là ở nghĩa biểu tượng mà ở nghĩa thực của nó. Quê hương không chỉ là khái niệm chung chung mà gắn với người con gái ta yêu, là một phần của cuộc đời, một phần không thể tách rời của thân thể.

Bài thơ Quê hương của Nhà thơ Giang Nam dù đã trải qua bao thăng trầm, biến cố của thời đại. Nhưng với bất cứ ai khi đọc lên đều không khỏi cảm thấy xót xa, bùi ngùi, đau đớn khi mất đi người yêu, mất đi ruột thịt của mình. Bài thơ thể hiện tình yêu quê hương đất nước sâu sắc.

Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
5.0/5 (1 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận

Nếu bạn muốn hỏi bài tập

Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút

Ảnh ads

CÂU HỎI LIÊN QUAN

FQA.vn Nền tảng kết nối cộng đồng hỗ trợ giải bài tập học sinh trong khối K12. Sản phẩm được phát triển bởi CÔNG TY TNHH CÔNG NGHỆ GIA ĐÌNH (FTECH CO., LTD)
Điện thoại: 1900636019 Email: info@fqa.vn
location.svg Địa chỉ: Số 21 Ngõ Giếng, Phố Đông Các, Phường Đống Đa, Thành phố Hà Nội, Việt Nam.
Tải ứng dụng FQA
Người chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Đào Trường Giang Giấy phép thiết lập MXH số 07/GP-BTTTT do Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 05/01/2024
Copyright © 2023 fqa.vn All Rights Reserved