Lưu Trọng Lư là một trong những nhà thơ tiên phong của phong trào Thơ mới. Ông có nhiều đóng góp quan trọng cho sự phát triển của thơ ca Việt Nam hiện đại. Bài thơ “Đôi mắt” được sáng tác năm 1939, in trong tập “Tiếng thu”. Đây là một trong những bài thơ nổi tiếng nhất của Lưu Trọng Lư, thể hiện rõ nét tư tưởng và phong cách nghệ thuật của ông.
Bài thơ “Đôi mắt” là lời tâm tình của nhân vật trữ tình với người yêu. Nhân vật trữ tình đang đứng trước một ngã rẽ trong cuộc đời, không biết nên đi theo con đường nào. Anh ta cảm thấy bối rối, hoang mang, không biết đâu là đúng, đâu là sai. Trong hoàn cảnh đó, anh ta đã tìm đến người yêu để xin ý kiến. Người yêu đã đưa ra lời khuyên rằng hãy cứ sống thật với bản thân, đừng giả dối, đừng chạy theo những thứ phù phiếm. Lời khuyên ấy đã giúp nhân vật trữ tình tìm lại được niềm tin vào cuộc sống.
Về mặt nội dung, bài thơ “Đôi mắt” thể hiện quan niệm thẩm mĩ tiến bộ của Lưu Trọng Lư. Theo ông, cái đẹp phải xuất phát từ trái tim, từ tâm hồn của con người. Cái đẹp không nằm ở hình thức bên ngoài mà nằm ở bên trong, ở chiều sâu của tâm hồn. Điều này được thể hiện qua hình ảnh đôi mắt - cửa sổ của tâm hồn. Đôi mắt là nơi chứa đựng tất cả những gì đẹp đẽ nhất của con người, là nơi thể hiện tâm hồn, tính cách của con người. Qua đôi mắt, chúng ta có thể nhìn thấy thế giới xung quanh, hiểu được những điều tốt đẹp trong cuộc sống.
Về mặt nghệ thuật, bài thơ “Đôi mắt” sử dụng ngôn ngữ giản dị, mộc mạc nhưng giàu sức gợi. Hình ảnh thơ gần gũi, quen thuộc, dễ dàng đi vào lòng người đọc. Nhịp thơ linh hoạt, biến đổi theo diễn biến tâm trạng của nhân vật trữ tình. Đặc biệt, bài thơ có sử dụng biện pháp ẩn dụ, so sánh rất hiệu quả. Hình ảnh đôi mắt được so sánh với trăng, hoa... tạo nên những liên tưởng thú vị, làm tăng sức hấp dẫn cho bài thơ.
Nhìn chung, bài thơ “Đôi mắt” là một tác phẩm nghệ thuật đặc sắc của Lưu Trọng Lư. Bài thơ thể hiện quan niệm thẩm mĩ tiến bộ của ông, đồng thời cũng thể hiện tài năng của ông trong việc sử dụng ngôn ngữ và hình ảnh thơ.