câu 1: Những ngày nghỉ học là bài thơ nổi tiếng của nhà thơ Tế Hanh viết vào năm 1938, in trong tập Nghẹn ngào (1939). Bài thơ đã thể hiện tình yêu quê hương tha thiết của tác giả qua hình ảnh những con tàu và sân ga.
Bài thơ mở đầu bằng khung cảnh sân ga đông đúc, nhộn nhịp:
"Những ngày nghỉ học tôi hay tới
Đón chuyến tàu đi đến những ga
Tôi đứng bơ vơ xem tiễn biệt
Lòng buồn đau xót nỗi chia xa."
Sân ga trở thành điểm hẹn quen thuộc của cậu bé mỗi dịp nghỉ học. Nơi đây luôn tấp nập người qua lại, kẻ đến, người đi. Tác giả sử dụng cụm từ "đón chuyến tàu đi đến những ga" cho thấy sự háo hức, mong chờ của cậu bé đối với từng chuyến tàu. Cậu bé đứng bơ vơ giữa sân ga rộng lớn, chứng kiến cảnh tượng tiễn biệt đầy xúc động của những người thân. Lòng cậu bé trào dâng nỗi buồn đau xót khi phải chia tay những người bạn bè, thầy cô.
Tiếp theo, tác giả miêu tả hình ảnh những đoàn tàu:
"Tôi thấy lòng thương những chiếc tàu
Ngàn đời không đủ sức đi mau
Có chỉ vướng víu trong hơi máy
Mấy chiếc toa đầy nặng khổ đau."
Cậu bé nhìn thấy những đoàn tàu đang lăn bánh trên đường ray, mang theo bao nhiêu ước mơ, hy vọng của những người dân nơi đây. Tuy nhiên, những đoàn tàu ấy cũng mang theo cả những nỗi buồn, khổ đau của cuộc sống. Những chiếc tàu "vướng víu trong hơi máy", "mấy chiếc toa đầy nặng khổ đau" khiến cậu bé càng thêm thương cảm.
Cuối cùng, tác giả kết thúc bài thơ bằng hình ảnh những người lính:
"Bánh nghiến lăn lăn quá nặng nề!
Khói phì như nghẹn nỗi đau tê;
Lâu lâu còi rúc nghe rền rĩ;
Lòng của người đi réo kẻ về.
Kẻ về không nói bước vương vương...
Thương nhớ lan xa mấy dặm trường.
Lẽo đẽo tôi về theo bước họ
Tâm hồn ngơ ngẩn nhớ muôn phương."
Hình ảnh những người lính trở về sau chiến tranh khiến cậu bé càng thêm xúc động. Họ mang theo những vết thương trên cơ thể và những nỗi đau tinh thần. Tiếng còi tàu rú lên vang vọng khắp sân ga, như tiếng lòng của những người lính đang réo gọi những người ở lại. Cậu bé lặng lẽ dõi theo bước chân của những người lính, lòng tràn ngập nỗi thương nhớ. Tâm hồn cậu bé như bị cuốn trôi theo dòng chảy của thời gian, nhớ nhung muôn phương.
Bài thơ "Những ngày nghỉ học" của Tế Hanh là một bài thơ hay, giàu cảm xúc. Qua bài thơ, chúng ta cảm nhận được tình yêu quê hương tha thiết của tác giả, đồng thời hiểu thêm về cuộc sống của những người dân Việt Nam trong giai đoạn kháng chiến chống Pháp.
câu 1: Phương thức biểu đạt chính là tự sự
câu 2: Văn bản trên bàn về vấn đề tình yêu thương trong cuộc sống
câu 3: - Luận điểm 1: Khát vọng về một đất nước độc lập, tự do, hạnh phúc.
+ "Sông núi nước Nam" thuộc thể thơ thất ngôn tứ tuyệt Đường luật, là bài thơ viết bằng chữ Hán, được coi là bản tuyên ngôn độc lập đầu tiên trong lịch sử khẳng định chủ quyền của Việt Nam.
+ Hai câu thơ đầu khẳng định chủ quyền dân tộc trên cả hai phương diện: lãnh thổ và chủ quyền.
+ Câu thơ thứ ba nêu lên hiện tượng xâm lăng của kẻ thù và thái độ kiên quyết bảo vệ chủ quyền đó trước mọi kẻ thù xâm lược.
- Luận điểm 2: Lòng yêu nước, tinh thần đoàn kết chống giặc ngoại xâm.
+ Bài thơ đã thể hiện lòng nồng nàn yêu nước, ý chí kiên cường, bất khuất chống giặc ngoại xâm của nhân dân ta từ xưa đến nay.
câu 4: Việc tác giả sử dụng thao tác lập luận so sánh giữa Tế Hanh và Nguyễn Bính trong văn bản "Tế Hanh - nhà thơ của quê hương" nhằm mục đích làm nổi bật những nét tương đồng và khác biệt về phong cách sáng tác của hai nhà thơ này. Qua đó, giúp người đọc hiểu rõ hơn về đặc trưng nghệ thuật của mỗi nhà thơ, từ đó đánh giá được vị trí và đóng góp của họ đối với nền văn học Việt Nam.
câu 5: Qua văn bản "Quê hương", ta có thể thấy Tế Hanh là một người yêu quê hương tha thiết và sâu nặng. Ông luôn dành cho quê hương tình cảm chân thành nhất của mình.
câu 6: - Tác phẩm "Chiếc lược ngà" của Nguyễn Quang Sáng với hình ảnh người cha tiễn con gái lên đường ra mặt trận. Hình ảnh này mang ý nghĩa sâu sắc về tình cảm gia đình, lòng yêu nước và hy sinh.
- Tác phẩm "Truyện Kiều" của Nguyễn Du với hình ảnh Thúy Kiều bị bán vào lầu xanh. Hình ảnh này thể hiện số phận bi thương của phụ nữ trong xã hội phong kiến.
câu 7: Trong cuộc sống, chúng ta sẽ có những lúc phải chia xa người thân yêu để đi đến một nơi khác. Những giây phút ấy luôn khiến cho con người ta lưu luyến và không muốn rời xa. Tôi cũng từng có một lần như thế khi tôi phải tạm biệt ông bà nội để trở lại thành phố với bố mẹ sau dịp nghỉ hè ở quê. Hôm đó là ngày cuối cùng của kì nghỉ hè, tôi phải thu dọn đồ đạc để chuẩn bị lên xe về nhà. Ông bà nội rất buồn vì sắp phải xa tôi, ông bà dặn dò tôi đủ thứ, nào là phải ngoan ngoãn nghe lời bố mẹ, chăm chỉ học hành, giữ gìn sức khỏe,... Bà còn chuẩn bị cho tôi rất nhiều quà quê, nào là bánh kẹo, hoa quả, rau củ,... Tôi ôm chặt lấy ông bà, nước mắt cứ chảy dài trên má. Ông nội vỗ vai tôi và nói: "Cháu cố gắng học tập thật tốt nhé! Khi nào có dịp, ông bà sẽ lên thăm cháu." Tôi gật đầu đồng ý, lòng đầy lưu luyến. Xe đã đến giờ xuất phát, tôi chạy ra cửa, vẫy tay chào ông bà. Ông bà đứng ở cổng, nhìn theo chiếc xe đang lăn bánh dần xa. Tôi biết rằng, dù không được ở bên cạnh nhau nhưng tình cảm gia đình vẫn luôn gắn bó bền chặt.