phân tích đặc điểm nhân vật người bà trong đoạn trích truyện nội tôi của đỗ ngọc thái

thumb up 0
thumb down
Trả lời câu hỏi của heluuu
  • Câu trả lời phải chính xác, đầy đủ dựa trên kiến thức xác thực:
    • ✔ Đối với câu hỏi trắc nghiệm: Đưa đáp án lựa chọn + giải thích lý do chọn đáp án.
    • ✔ Đối với câu hỏi tự luận: Đưa lời giải và đáp án cho câu hỏi.
    • ✔ Đối với câu hỏi trả lời ngắn: Đưa ra đáp án + giải thích lý do.
    • ✔ Chấp nhận sử dụng ảnh do thành viên viết tay, ảnh cần rõ nét, không bị mờ, vỡ ảnh.
  • Sử dụng ngôn ngữ rõ ràng, dễ hiểu.
  • Tránh đưa ra các ý kiến cá nhân mang tính chất chủ quan.
  • Nếu sử dụng thông tin từ nguồn khác, phải trích dẫn nguồn đầy đủ và chính xác.
  • Tuyệt đối không được sao chép các thông tin từ các trang khác, từ AI hoặc chatGPT.
CÂU TRẢ LỜI
avatar
Timi

17/11/2024

Trợ lý học tập AI - Câu trả lời này chỉ mang tính tham khảo
Đỗ Ngọc Thái là một nhà văn quân đội, ông đã có nhiều tác phẩm hay viết về đề tài chiến tranh và những người lính. Trong đó nổi bật nhất phải kể đến Nội tôi (2014). Tác phẩm này được đánh giá cao bởi nó không chỉ khắc họa thành công hình ảnh người lính mà còn thể hiện rõ nét tình cảm gia đình thiêng liêng. Đặc biệt qua đoạn trích "Nội tôi", ta thấy được vẻ đẹp tâm hồn của người bà.

Trước hết, người đọc dễ dàng nhận thấy ở bà là sự tần tảo, hi sinh vì con cháu. Bà luôn dành cho các con, các cháu những gì tốt đẹp nhất. Khi các con đi chiến đấu, bà ở nhà chăm sóc chắt, lo lắng cho chúng từng bữa ăn giấc ngủ. Không chỉ vậy, khi giặc kéo tới đốt làng, bà cũng kiên cường cùng dân làng chống trả quyết liệt. Dù bị thương nhưng bà vẫn cố gắng đứng dậy để bảo vệ xóm làng. Có thể nói rằng, dù tuổi cao sức yếu nhưng bà vẫn luôn mạnh mẽ, vững vàng trước mọi khó khăn thử thách.

Không chỉ thế, bà còn là người giàu đức hi sinh. Vì các con, bà sẵn sàng nuốt nước mắt vào trong để các con yên tâm chiến đấu. Thậm chí, khi biết tin thằng Cún - đứa cháu ruột của mình bị thương, bà cũng không dám hỏi han sợ làm ảnh hưởng tới việc chiến đấu của đồng đội nó. Tất cả những điều đó đã phần nào chứng minh được tấm lòng bao la, rộng lớn của người bà.

Cuối cùng, bà chính là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho các con, các cháu. Mỗi lần về thăm quê, chú Quân đều sang thăm bà đầu tiên. Còn với thằng Cún thì bà như người bạn để nó chia sẻ mọi thứ. Những lúc như vậy, bà sẽ ân cần lắng nghe và đưa ra lời khuyên đúng đắn cho nó.

Như vậy, bằng việc sử dụng ngôi kể thứ nhất xưng "tôi" kết hợp với nghệ thuật miêu tả tâm lí nhân vật tinh tế, Đỗ Ngọc Thái đã khắc họa thành công hình ảnh người bà tần tảo, giàu đức hi sinh. Từ đây, tác giả muốn gửi gắm thông điệp: hãy trân trọng những phút giây bên cạnh người thân yêu của mình.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
1.0/5 (1 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận

heluuu

Xuân Quỳnh là một nhà thơ nữ tài năng hiếm có của văn học Việt Nam. Nhưng tuổi thơ bà lại chẳng được như sự nghiệp. Nữ sĩ mồ côi mẹ khi còn quá nhỏ, sau khi bố đi thêm bước nữa gia đình lại chẳng được ấm êm. Một tuổi thơ đầy nỗi buồn. Nhưng may mắn thay vẫn còn người bà luôn ở bên che chở, yêu thương. Và như để gửi gắm những tình cảm, những yêu thương của mình dành cho bà, Xuân Quỳnh đã viết nên truyện ngắn “Bà tôi”.

   Câu chuyện kể về người bà của nhân vật tôi. Đó là bà nội, bà lên sống với người con trai là bố của “tôi” ở thành phố. Bà vô cùng yêu thương “tôi” nhưng vì bà đã già rồi, đã lẩm cẩm mà bố mẹ của “tôi” nghĩ rằng bà gây ra biết bao phiền phức. Tủi thân bà bỏ nhà về quê bán bỏng. Tuy vậy nhưng chẳng lúc nào bà quên người cháu của bà. Khi “tôi” biết được bà đã già mà vẫn còn phải vất vả kiếm sống đã òa khóc nức nở và khi ấy người bố mới nhận ra lỗi lầm của mình mà đón bà trở về.

 Qua câu truyện, ta thấy được bà là người mẹ hết lòng vì con, người bà yêu thương cháu hết mực. Ở cái thời của bà, chiến tranh thì ác liệt, cơm chẳng đủ ăn ấy chứ đừng nói là học hành. Nhưng bà vẫn cố gắng lo cho bố “tôi” đủ cái ăn, cái mặc để khôn lớn mà có công ăn việc làm ở thành phố như bây giờ. Bà hay kể cho “ tôi” nghe bà đã vất vả nuôi nấng bố thế nào “Có lúc bà lại kể chuyện về bố tôi, hồi bố tôi còn bé hay đau ốm như thế nào, bà đã phải nuôi bố tôi vất vả như thế nào v.v… Bà kể đi kể lại những chuyện như vậy làm tôi cũng thuộc làu đến nỗi nếu như bà kể câu trước là tôi có thể tiếp câu sau được.” Bà kể rất nhiều, nhiều lần mà chẳng hề chán. Bà kể không phải vì bà muốn kể công mà đối với bà đó là niềm hạnh phúc. Hạnh phúc vì bà đã làm trọn nghĩa vụ của một người mẹ. Bà đã nuôi nấng bố “tôi” vất vả, hi sinh biết bao để được như hôm nay. Bà hạnh phúc vì thành quả mình đã đạt được. Đó là con trai của bà đã có công ăn việc làm, đã có gia đình êm ấm, đã có đứa cháu dễ thương là “tôi”. Từ chi tiết này, độc giả có thể cảm nhận tình mẫu tử thiêng liêng lúc nào cũng cháy bỏng trong bà. Niềm hạnh phúc của một người phụ nữ không phải là được ăn ngon mặc đẹp hay sống nhà cao cửa rộng mà chỉ cần con cháu mình hạnh phúc, ấm no là đủ rồi. Bà hạnh phúc, bà vui vẻ, mãn nguyện vì con cháu mình đã no đủ.

Chẳng còn cái thời cơm không đủ ăn, áo chẳng đủ mặc nữa nhưng bà vẫn rất cần kiệm. Bà tiết kiệm, nhường nhịn để con cháu có thể được ăn nhiều hơn, ăn no hơn. Còn bà, bà già rồi “Bà sống được ngày nào hay ngày ấy. Người già như ngọn đèn trước gió, không biết tắt lúc nào”. Bà ơi! Sao bà vất vả đến vậy. Khi trẻ thì bà vì con, lúc già vì cháu, cả cuộc đời bà biết sống cho mình lúc nào. Đức hi sinh của bà biết núi nào sánh bằng, sông nào đo được. Bà phần những gì ngon nhất cho con, cho cháu còn mình chỉ nước dưa, quả cà qua bữa. Đến giấc ngủ bà cũng nhường nhịn để cháu được say giấc tròn. Cuộc đời bà sao khổ quá, bà chẳng khi nào được nghỉ ngơi, được sống cho mình. Bà luôn thương con, thương cháu, một lòng vì con cháu. Bởi niềm vui duy nhất của bà là con cháu mà được hạnh phúc, còn bà thì sao cũng được. Bà đã già rồi vẫn lo lắng cho con cháu, phụ lo việc nhà, cái gì ngon cũng cho con cho cháu. Bà thương cháu lắm, bà chơi cùng cháu, trò chuyện với cháu, cho cháu những gì tốt nhất. Bà nuôi dưỡng tâm hồn cháu bằng những vẻ đẹp của văn chương “truyện Kiều, truyện Nhị Độ Mai… những truyện vần, bà thường thuộc từ đầu đến cuối”. Bà muốn cháu lớn lên khỏe mạnh nhưng tâm hồn cũng ấm áp và giàu lòng thương cảm nữa. Lòng của bà, tình yêu của bà thật rộng lớn và cao cả. Người phụ nữa cả cuộc đời sống vì người khác.

Yêu thương con cháu hết mực là vậy nhưng mà sao buồn quá, con lại chẳng hiểu cho bà. Vì bà già rồi, bà lẩm cẩm rồi, chậm chạp và nói nhiều quá nên khiến con cháu phiền hà. Vậy nhưng người con ấy- bố “tôi” sao lại quên nhanh thế,vì ai mà bà mới già nua vất vả, vì ai mà bà cố gắng cả đời thanh xuân, vì anh mà bà lẩm cẩm… Là vì con, vì người đàn ông đấy.Vậy mà giờ đây, chỉ vì mấy tấm tem phiếu mà đứa con bà từng đứt ruột đẻ ra, cắn rơm cắn cỏ nuôi lớn từng ngày lại mắng mỏ bà, nói bà không làm ra tiền nên chẳng biết tiếc. Những lời ấy như dao cứa vào tim can bà, những năm tháng nhọc nhằn nuôi lớn con cũng chẳng đau đớn bằng việc con chính miệng mắng mẹ. Đau đớn thay, tủi cực thay. Bà cũng một lần nữa vì con, vì cháu, vì không muốn trở thành gánh nặng mà khăn gói quả mướp trở về quê một mình tự mưu sinh khi tuổi đã gần đất xa trời. Nhưng bà vẫn thương cháu lắm, bà lo cháu ở nhà một mình chẳng no bữa cơm trưa, sợ cháu sẽ buồn khi thiếu vắng bà, sợ cháu sẽ khóc òa lên khi biết bà bỏ đi. Trước khi đi bà hết lời dỗ dành cháu, nói dối rằng mình chỉ đỉ đôi ba hôm. Cả cuộc đời bà đều phải nói dối, nói dối để hi sinh cho con cho cháu để giờ đổi lại là sự xót xa này. Dù cuộc sống xa con có vất vả đến mấy bà cũng luôn dành cho cháu những điều ngọt ngào nhất “thỉnh thoảng bà lại lên thăm tôi và lần nào cũng mang quà cho tôi, khi thì nắm táo, khi thì mấy quả ổi hoặc chùm dâu gia”. Bà thương cháu lắm và cháu cũng rất thương bà. Chính vì thế mà khi “tôi” biết tin bà phải bán bỏng ở bến tàu “tôi” đã ngay lập tức trở về nhà mà kể với cha mẹ. “Tôi” đã òa khóc nấc lên mãi cho đến khi bố đồng ý mai sẽ đón bà trở về. Có thể thấy, cuộc đời bả cả đời vất vả, hết lòng vì con, vì cháu mà đổi lại cũng thật tủi cực “Nhìn người già quả thực không ai lại hình dung được người ấy ngày xưa lại có nhan sắc! Thế mà ngày còn trẻ cụ là người có nhan sắc và nết na lắm đấy. Tội nghiệp! Biết đâu bây giờ lại khổ!”. Thật xót xa.

   Qua câu chuyện, ta có thể thấy được người bà của Xuân Quỳnh là một mẹ giàu đức hi sinh, một người mẹ hết lòng vì con, người bà hết mực yêu cháu. Nhưng cái khổ khốn nạn ấy lại đeo bám bà mãi vậy, để đến tận lúc già bà vẫn chẳng được thảnh thơi, an nhàn. Mong rằng, qua tác phẩm những người con, người cháu sẽ hiểu được sự vất vả, gian khổ mà người mẹ, người bà đã phải trải qua để cho họ được sống ấm no như hôm nay. Từ đó hiếu thảo, yêu thương và phụng dưỡng những người phụ nữ vĩ đại ấy.


Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
2.0/5 (1 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận

Nếu bạn muốn hỏi bài tập

Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút

Ảnh ads

CÂU HỎI LIÊN QUAN

FQA.vn Nền tảng kết nối cộng đồng hỗ trợ giải bài tập học sinh trong khối K12. Sản phẩm được phát triển bởi CÔNG TY TNHH CÔNG NGHỆ GIA ĐÌNH (FTECH CO., LTD)
Điện thoại: 1900636019 Email: info@fqa.vn
location.svg Địa chỉ: Số 21 Ngõ Giếng, Phố Đông Các, Phường Đống Đa, Thành phố Hà Nội, Việt Nam.
Tải ứng dụng FQA
Người chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Đào Trường Giang Giấy phép thiết lập MXH số 07/GP-BTTTT do Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 05/01/2024
Copyright © 2023 fqa.vn All Rights Reserved