"Riêng mặt trời chỉ có một mà thôi. Và mẹ em chỉ có một trên đời". Câu hát đã thể hiện được vị trí không thể thay thế của mẹ trong trái tim của mỗi người con. Tôi cũng yêu thương mẹ của mình rất nhiều.
Mẹ tôi năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi, nhưng trông mẹ vẫn còn trẻ lắm. Mẹ có dáng người khá cao. Thân hình mảnh mai. Khuôn mặt của mẹ rất phúc hậu, cùng một nụ cười dịu dàng. Làn da trắng hồng hào, mịn màng như cánh hồ đào. Còn đôi bàn tay mẹ nhỏ nhắn, xương xương và chai sần vì những năm tháng tần tảo chăm sóc cho gia đình. Mái tóc mẹ dài, đen nhánh và mềm mại. Đôi mắt mẹ lúc nào cũng nhìn tôi trìu mến. Mỗi khi cười, mẹ lại để lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
Ở nhà, mẹ thường mặc những bộ đồ giản dị, gần gũi như bao người phụ nữ khác. Nhưng khi đi tiệc hay tham gia buổi lễ nào đó, mẹ sẽ diện những chiếc váy thanh lịch, trang nhã mà vẫn vô cùng quý phái, duyên dáng. Mỗi lần ấy trông mẹ thật đẹp, giống như một nàng tiên bước ra từ câu chuyện cổ tích.
Mẹ tôi là một bác sĩ tại bệnh viện của huyện. Công việc hằng ngày của mẹ rất bận rộn và vất vả. Có những hôm mẹ phải ở lại bệnh viện cả đêm để thăm khám cho các bệnh nhân. Thế nhưng mẹ vẫn luôn dành thời gian cho gia đình. Mẹ đảm nhiệm công việc nội trợ, chăm sóc con cái, dọn dẹp nhà cửa... hết sức chu toàn. Những bữa cơm nóng hổi, ngon lành, căn nhà sạch sẽ ngăn nắp, gọn gàng... chính là minh chứng rõ nét nhất cho sự tần tảo, đảm đang của mẹ. Ở bên mẹ, tôi được yêu thương, che chở và dạy dỗ. Người mẹ của tôi rất nghiêm khắc. Khi con mắc lỗi, mẹ sẽ thẳng thắn phê bình, nhưng sau đó mẹ lại dễ dàng tha thứ nếu tôi biết sửa sai. Nhờ vậy mà tôi luôn cố gắng học tập, rèn luyện bản thân. Ngoài giờ học trên lớp, tôi còn phụ giúp mẹ làm việc nhà, chăm sóc cây cối, vật nuôi... Vào dịp cuối tuần hoặc nghỉ lễ, gia đình tôi thường cùng nhau đi chơi công viên, cắm trại hay về quê để thăm ông bà. Những khoảnh khắc đó khiến tình cảm của các thành viên trong gia đình thêm gắn bó, bền chặt hơn.
Tôi luôn tự hào về người mẹ tuyệt vời của mình. Không có bài toán nào khó bằng tình yêu thương của mẹ, không có email nào dài bằng nỗi nhọc nhằn nâng đỡ con cái của mẹ cha. Vì vậy, tôi luôn cố gắng trở thành một đứa con ngoan để mẹ mãi nở nụ cười rạng rỡ trên môi.