câu 1: - Ngôi kể thứ ba, điểm nhìn toàn tri. - Tóm tắt: Câu chuyện về một người đàn ông tên là Nguyễn Thị Đào đã có công lớn với đất nước Việt Nam. Ông được biết đến như một vị tướng tài giỏi và dũng cảm, nhưng cũng rất nhân từ và giàu lòng thương xót đối với dân chúng. Trong cuộc chiến tranh chống lại quân xâm lược, ông đã dẫn đầu đội quân của mình để bảo vệ quê hương và đánh bại kẻ thù. Sau khi giành thắng lợi, ông trở thành một quan chức cấp cao trong triều đình và tiếp tục cống hiến cho đất nước. Tuy nhiên, sau đó, ông bị vu oan và phải chịu án tử hình. Dù vậy, nhờ vào sự can thiệp của những người thân cận và bạn bè, ông đã thoát khỏi cái chết và sống sót qua nhiều năm tháng khó khăn. Cuối cùng, ông đã được minh oan và trở lại làm việc trong triều đình.
câu 2: - Lý do khiến Nhị Khanh tìm đến cái chết là vì nàng không muốn sống trong cảnh bị khinh rẻ, sỉ nhục, phải chịu đựng sự ghẻ lạnh của gia đình chồng. Nàng đã chọn cách tự vẫn để bảo vệ danh dự và nhân phẩm của mình.
câu 3: Yếu tố kì ảo được sử dụng trong đoạn trích là chi tiết về nhân vật Vũ Nương - một người con gái xinh đẹp, nết na, thùy mị, lại thêm tư dung tốt đẹp. Khi chồng đi lính, nàng ở nhà phụng dưỡng mẹ già và nuôi con nhỏ. Để dỗ con, hàng đêm, nàng chỉ vào bóng mình trên tường và bảo đó là cha Đản. Chi tiết này đã góp phần thể hiện vẻ đẹp tâm hồn và phẩm chất của Vũ Nương. Nàng không chỉ là một người vợ thủy chung son sắt mà còn là một người mẹ hết mực thương yêu con.
câu 4: Những dấu hiệu giúp em nhận biết văn bản trên là một truyện truyền kì: - Thời gian, không gian: thời gian quá khứ xa xưa (thời Hùng Vương), không gian làng quê với những địa danh cụ thể (Khoái Châu, Hải Dương). - Cốt truyện: xoay quanh nhân vật chính là người có công lao to lớn đối với cộng đồng nhưng bị kẻ xấu hãm hại, phải chịu nhiều oan khuất; cuối cùng được minh oan, đền đáp xứng đáng. - Nhân vật: nhân vật chính là người bình dân, có phẩm chất tốt đẹp, sẵn sàng xả thân vì việc nghĩa, cứu giúp mọi người trong cơn hoạn nạn.
câu 5: Từ số phận của nàng Nhị Khanh trong đoạn trích, ta thấy được rằng nguyên nhân gây ra những bất hạnh cho người phụ nữ trong xã hội phong kiến xưa là do sự bất công, phân biệt đối xử giữa nam và nữ. Trong xã hội này, người đàn ông được coi trọng hơn, có quyền lực và địa vị cao hơn so với phụ nữ. Điều này dẫn đến việc phụ nữ bị coi thường, bị áp bức và phải chịu nhiều bất công. Ngoài ra, còn một số nguyên nhân khác như: - Sự thiếu hiểu biết và nhận thức về quyền lợi của phụ nữ. - Sự thiếu giáo dục và đào tạo cho phụ nữ. - Sự kỳ thị và định kiến xã hội đối với phụ nữ.