Nhà văn Đỗ Phấn từng nói: "Tôi cứ viết thuần túy chỉ bằng tình cảm của mình. Viết gì cũng vậy, trước tiên phải xúc động, xúc cảm, phải thật sự rung động mới có thể viết được." Đúng vậy, mỗi tác phẩm đều được tạo nên bởi nguồn cảm hứng dạt dào của tác giả. Với tấm lòng yêu văn chương cùng sự am hiểu sâu sắc về mảnh đất và con người phương Nam, nhà văn Nguyễn Ngọc Tư đã khắc họa thành công nhân vật Khờ - một chàng trai có tâm hồn trong sáng, thuần khiết nhưng gặp nhiều khó khăn trong cuộc sống. Điều này được thể hiện rõ nét qua đoạn trích "Đá trổ bông" nằm trong tập truyện ngắn cùng tên.
Nguyễn Ngọc Tư là một nữ nhà văn trẻ của đất nước. Bà có sở trường viết truyện ngắn và đã có tiếng vang lớn kể từ khi tuổi đời còn rất trẻ. Văn phong của bà đậm dấu ấn Nam Bộ, chân chất, mộc mạc nhưng thấm đẫm tình người. Một số tác phẩm tiêu biểu của bà bao gồm: "Cải ơi", "Ngọn đèn không tắt", "Ông ngoại", ... Trong đó, "Đá trổ bông" là một tác phẩm gần gũi, giản dị nhưng chứa đựng nhiều tầng ý nghĩa sâu sắc.
Nhân vật chính trong truyện là một cậu bé tên Khờ. Khi lên 8 tuổi, Khờ bị mẹ bỏ rơi và được dân làng đưa vào sống trong rừng. Cậu có một niềm tin vững chắc rằng khi đá trổ bông màu trắng, mẹ sẽ quay lại đón cậu về. Năm nay, đá đã trổ bông đúng mùa mưa như cậu dự đoán, nên Khờ vội vã rời núi để tìm mẹ, chạy theo chiếc xuồng ở phía xa. Tuy nhiên, cậu lại quên mất phải về lấy gạo mà mình đã giấu trên núi từ trước. Khi trở lại, chỗ cũ đã không còn nữa, Khờ ngơ ngác, lo lắng ngồi thụt xuống bờ cỏ, ôm đầu khóc nức nở. Cuối cùng, cậu quyết định tiếp tục hành trình tìm mẹ khắp xóm Mũi, hỏi han mọi người về mẹ mình. Dù mọi người nói rằng họ là mẹ của cậu, cậu vẫn kiên quyết từ chối và tiếp tục tìm kiếm. Hình ảnh một chàng trai với thân hình vạm vỡ, khuôn mặt hiền lành, luôn mỉm cười và không ngừng tìm kiếm mẹ mình khiến người đọc cảm thấy xót xa cho số phận đáng thương của Khờ.
Khờ là một cậu bé có xuất thân bất hạnh. Từ khi mới 8 tuổi, cậu đã bị mẹ bỏ rơi và sống nhờ vào sự đùm bọc, yêu thương của dân làng. Hầu hết mọi người đều bận rộn với công việc mưu sinh nên ít quan tâm, trò chuyện với Khờ. Cậu thường dành thời gian chơi đùa một mình hoặc giúp đỡ công việc vặt cho bác Hai. Khờ là một đứa trẻ ngây thơ, lương thiện với ước mơ giản dị như bao đứa trẻ khác. Ước mơ ấy luôn thường trực trong tâm trí của cậu, dù bị mẹ bỏ rơi nhưng cậu chưa bao giờ oán hận hay ghét bỏ mẹ mình. Thay vào đó, cậu vẫn luôn tin tưởng và hy vọng một ngày nào đó mẹ sẽ quay lại đón cậu về. Niềm tin ấy càng được củng cố khi cậu nhìn thấy đá trổ bông, theo lời bác Ba, đá trổ bông là điềm báo của sự may mắn và hạnh phúc. Có lẽ vì thế mà Khờ tin rằng khi đá trổ bông, mẹ sẽ đến đón mình về nhà.
Dù có cuộc sống khó khăn, thiếu thốn tình cảm nhưng Khờ vẫn luôn lạc quan, vui vẻ. Cậu không hề oán trách hay ghét bỏ những người đã bỏ rơi mình. Thay vào đó, cậu luôn trân trọng cuộc sống hiện tại và tìm kiếm niềm vui từ những điều nhỏ nhặt nhất. Sự lạc quan và tình cảm của Khờ đã khiến mọi người yêu quý và thương mến cậu.
Ngoài ra, Khờ còn là một cậu bé ngoan ngoãn, lễ phép và chăm chỉ. Cậu luôn vâng lời bác Hai, làm việc vất vả để phụ giúp bác. Khi bác Hai ốm nặng, cậu đã tự tay nấu cháo, chăm sóc bác tận tình. Sau khi bác Hai mất, cậu tiếp tục công việc gánh đá thuê để kiếm sống. Dù cuộc sống vất vả, khó khăn nhưng Khờ vẫn luôn nỗ lực vươn lên, không ngừng tìm kiếm niềm vui và hy vọng trong cuộc sống.
Có thể nói, nhân vật Khờ là một biểu tượng của sự kiên cường, lạc quan và tình yêu thương. Qua nhân vật này, tác giả muốn gửi gắm thông điệp về lòng tốt, sự bao dung và tình yêu thương giữa con người với con người.
Tóm lại, nhân vật Khờ trong truyện ngắn "Đá trổ bông" của nhà văn Nguyễn Ngọc Tư là một nhân vật có số phận bất hạnh nhưng luôn giữ được tinh thần lạc quan, yêu đời. Qua nhân vật này, tác giả đã thể hiện được tài năng xây dựng nhân vật và gửi gắm những thông điệp ý nghĩa về cuộc sống.