Một ngày nọ, khi ánh mặt trời dịu dàng chiếu rọi khắp cánh đồng, Đất bắt đầu kể câu chuyện của mình với con người. Đất nói bằng giọng trầm ấm, như tiếng thì thầm của gió qua những tán lá xanh.
"Con người ơi, ta là Đất, là nơi mà các ngươi gieo mầm sống và xây dựng cuộc sống. Ta vui biết bao khi được thấy những hạt giống nhỏ bé nảy mầm, lớn lên thành cây xanh tốt, mang lại hoa thơm trái ngọt cho đời. Ta tự hào khi được làm nền tảng cho những công trình vĩ đại, nơi các ngươi sinh sống, học tập và làm việc. Mỗi khi nhìn thấy những cánh đồng lúa chín vàng, những khu vườn hoa rực rỡ, lòng ta tràn ngập niềm vui vì đã góp phần làm đẹp cho cuộc sống này.
Nhưng, con người ơi, không phải lúc nào ta cũng được chăm sóc và bảo vệ. Có những lúc, ta cảm thấy buồn bã và tổn thương khi bị bỏ rơi, khi các ngươi không còn quan tâm đến ta. Những hóa chất độc hại, rác thải và sự khai thác quá mức đã làm ta kiệt quệ. Ta đau lòng khi thấy mình dần mất đi sức sống, khi những dòng sông không còn trong xanh, khi những cánh rừng bị tàn phá.
Ta chỉ mong các ngươi hiểu rằng, ta cần được yêu thương và bảo vệ. Hãy đối xử với ta như một người bạn, một người đồng hành trong cuộc sống. Hãy trân trọng và giữ gìn ta, để ta có thể tiếp tục mang lại những điều tốt đẹp cho thế hệ mai sau.
Con người ơi, hãy lắng nghe lời tâm tình của ta, để chúng ta cùng nhau xây dựng một thế giới tươi đẹp, bền vững và tràn đầy sức sống."
Và rồi, Đất im lặng, nhưng những lời tâm tình ấy vẫn vang vọng trong lòng con người, nhắc nhở họ về trách nhiệm và tình yêu thương đối với hành tinh xanh này.