09/02/2025


09/02/2025
09/02/2025
Nguyễn Ngọc Tư là một cây bút xuất sắc của văn học Việt Nam đương đại, với lối viết chân thực, giàu cảm xúc và đầy trăn trở về thân phận con người, đặc biệt là những con người bé nhỏ, bị lãng quên. Trong truyện ngắn Áo rách và nắm bụi, nhân vật cậu bé áo rách hiện lên với hình ảnh đầy ấn tượng, không chỉ là một đứa trẻ nghèo mà còn là biểu tượng của sự phân chia giai cấp và bất công xã hội.
Trước hết, cậu bé áo rách là đại diện cho tầng lớp nghèo khổ, bị đẩy ra rìa xã hội. Ngay từ đầu truyện, hình ảnh "thằng nhỏ rách áo" đã gợi lên sự cơ cực, thiếu thốn của cậu. Cuộc sống của cậu bé không giống với nhân vật "tôi" – một người có thể vào bãi biển mà không cần leo rào, chỉ cần bỏ tiền ra. Đối với cậu bé, bãi biển vốn là một không gian tự do, nhưng giờ đây đã bị biến thành một thứ hàng hóa có thể mua bán, điều mà cậu không có khả năng sở hữu. Chính vì thế, trong ánh mắt của cậu, nhân vật "tôi" mặc nhiên thuộc về phe "những kẻ lấy mất bãi biển của nó", bất kể nhân vật "tôi" có ý thức điều đó hay không. Đây chính là sự đối lập rõ rệt giữa những người có quyền tiếp cận và những người bị tước đoạt quyền lợi.
Thứ hai, cậu bé áo rách là hiện thân của sự phản kháng mạnh mẽ. Khi chứng kiến sự bất công, cậu không cam chịu mà thể hiện thái độ rõ ràng. Hành động "băng sang bên kia đường một mình" thể hiện sự quyết liệt, dứt khoát trong lập trường của cậu. Không chỉ vậy, chi tiết "nắm vỏ ốc ném với theo" và "cái đá gió rất khẳng khái" đã cho thấy sự phản kháng mạnh mẽ của cậu trước những điều bất công. Những hành động ấy không chỉ đơn thuần là sự tức giận bột phát của một đứa trẻ mà còn là tiếng nói phẫn uất của một con người bị đẩy ra bên lề xã hội, không cam chịu nhìn quyền lợi của mình bị tước đoạt.
Cuối cùng, cậu bé áo rách không phải là một đứa trẻ tuyệt vọng mà là một hình ảnh đầy kiêu hãnh. Dù nghèo khổ, dù bị tước đoạt, nhưng cậu không chấp nhận cúi đầu hay cầu xin. Cậu bé đã chọn cách đối mặt với hiện thực bằng thái độ ngang tàng, quyết liệt, giống như cách cậu "chửi thề" hay "ném nắm vỏ ốc" vào chiếc xe hơi lướt qua. Hành động ấy không đơn thuần là sự giận dữ nhất thời, mà là một thái độ sống đầy tự tôn, không chấp nhận bị xem thường hay bị gạt ra ngoài lề xã hội. Chính điều này đã khiến nhân vật "tôi" cảm thấy buồn, cảm thấy "đầy dự cảm bâng quơ". Đó là sự thức tỉnh về những ranh giới vô hình đang chia cắt con người, là nỗi day dứt khi nhận ra sự bất công đang hiện hữu ngay trong cuộc sống thường ngày.
Nhìn chung, cậu bé áo rách trong truyện ngắn Áo rách và nắm bụi của Nguyễn Ngọc Tư không chỉ là một đứa trẻ nghèo mà còn là hình ảnh đại diện cho những con người bị gạt ra ngoài xã hội, cho sự bất công trong phân chia giai cấp. Qua nhân vật này, tác giả đã khắc họa một hiện thực đầy trăn trở, đồng thời gửi gắm thông điệp sâu sắc về sự cảm thông và nhận thức đối với những thân phận nhỏ bé trong xã hội. Chính điều đó đã tạo nên giá trị nhân văn và sức lay động mạnh mẽ của tác phẩm.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời