avatar
level icon
dnv1

12/02/2025

Phân tích bài thơ "Nửa đêm tỉnh giấc" của Trần Đăng Khoa "Nửa đêm em tỉnh giấc Bước ra hè em nghe Nghe tiếng sương đọng mật Đọng mật trên cành tre Nghe ri rỉ tiếng sâu Nó đang thở cuối tường Nghe rì r...

thumb up 0
thumb down
Trả lời câu hỏi của dnv1
  • Câu trả lời phải chính xác, đầy đủ dựa trên kiến thức xác thực:
    • ✔ Đối với câu hỏi trắc nghiệm: Đưa đáp án lựa chọn + giải thích lý do chọn đáp án.
    • ✔ Đối với câu hỏi tự luận: Đưa lời giải và đáp án cho câu hỏi.
    • ✔ Đối với câu hỏi trả lời ngắn: Đưa ra đáp án + giải thích lý do.
    • ✔ Chấp nhận sử dụng ảnh do thành viên viết tay, ảnh cần rõ nét, không bị mờ, vỡ ảnh.
  • Sử dụng ngôn ngữ rõ ràng, dễ hiểu.
  • Tránh đưa ra các ý kiến cá nhân mang tính chất chủ quan.
  • Nếu sử dụng thông tin từ nguồn khác, phải trích dẫn nguồn đầy đủ và chính xác.
  • Tuyệt đối không được sao chép các thông tin từ các trang khác, từ AI hoặc chatGPT.
CÂU TRẢ LỜI
avatar
Timi

12/02/2025

Trợ lý học tập AI - Câu trả lời này chỉ mang tính tham khảo
Nhắc tới cái tên Trần Đăng Khoa, chắc hẳn mọi người sẽ đều biết đây là một thần đồng về thơ ca. Từ khi còn rất nhỏ, anh đã sáng tác rất nhiều bài thơ hay gây ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc. Một trong số đó là bài thơ “Nửa đêm tỉnh giấc” được anh sáng tác lúc mới 8 tuổi. Bài thơ đã cho chúng ta thấy được tình cảm gia đình gắn bó, sâu nặng.
Bài thơ mở đầu bằng những câu văn hết sức chân thực:
“Nửa đêm tỉnh giấc
Uống một chén nước
Vẫn chưa ngủ lại
Được thôi, con xuống với mẹ nhé”.
Đó là khi em bé chợt tỉnh giấc sau một giấc ngủ ngắn lúc nửa đêm. Bé đã uống một cốc nước rồi mà vẫn không thể ngủ tiếp được. Vì vậy, bé quyết định sẽ xuống giường và cùng nằm cạnh mẹ để tiếp tục giấc ngủ của mình. Thật là một em bé đáng yêu!
Những câu thơ tiếp theo khiến cho chúng ta càng thêm yêu quý em hơn:
“Em nghe tiếng mẹ
Ho trong giấc ngủ
Tiếng ho khẽ khàng
Giữa đêm lặng yên…
Mẹ ho một tiếng
Như hạt sương rơi
Chất chứa trong lòng
Biết bao nỗi buồn.”
Khi nghe thấy tiếng mẹ ho, em bé đã vô cùng lo lắng. Tiếng mẹ ho “khẽ khàng”, “giữa đêm lặng yên” ấy khiến cho em bé cảm giác như “hạt sương rơi”. Nhưng trong tiếng ho ấy lại ẩn chứa “bao nỗi buồn” mà mẹ chưa nói ra. Là một đứa con ngoan ngoãn và hiểu chuyện, em bé đã thấu hiểu được nỗi vất vả, nhọc nhằn của mẹ.
Đoạn thơ tiếp theo, em bé đã kể cho mẹ nghe về những điều mà em đã nhìn thấy:
“Con nhìn lên mái
Nhàn xanh lá sắn
Một con chim nhỏ
Bay mãi không đậu
Con nhìn xuống sân
Thấy đầy hoa bưởi
Rắc trắng ngoài thềm
Rồi con chim nó
Cứ bay, cứ bay
Con gọi: ‘Mẹ ơi!
Con chim kia
Sao nó sợ gì?”
Trong bóng tối của căn phòng, em bé đã nhìn thấy một chú chim nhỏ đang bay lượn trên tán lá xanh mướt. Chú chim ấy cứ bay mãi, bay mãi mà không chịu đậu xuống. Em bé thích thú gọi mẹ và hỏi rằng tại sao chú chim lại cứ bay mãi như vậy.
Từ hình ảnh chú chim bay lượn trên bầu trời, em bé đã liên tưởng đến ông nội của mình:
“Ông ơi, ông bay
Với cánh trắng mòn
Ông bay, ông mỏi
Ông bay, ông đau!”
Em bé nhớ đến ông nội của mình từng có thói quen bắt chim non để nuôi dưỡng chúng, giúp chúng lớn lên và bay được xa. Giờ đây, khi ông nội đã mất, hình ảnh ông vẫn bay lượn trên bầu trời rộng lớn giống như một chú chim. Điều đó khiến cho em bé cảm thấy vô cùng xúc động và nhớ nhung ông nội của mình.
Ở hai khổ thơ cuối, em bé đã bộc lộ những suy nghĩ và ước nguyện của mình:
“Ông nội em đâu
Ông ngồi bên bếp lửa
Lòng ấm như ngô nướng
Sắp đông rồi, mẹ nhỉ?
Con xin phép mẹ
Cho con mang ông nội
Đi cấy cùng cha con
Ngoài ruộng xa, gió rét…
Có một chiếc lồng
Chưa kịp mua dây
Dây điện chùng chình
Treo tất cả mùa xuân
Green Star
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
1.0/5 (1 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận

đỗ nv1 thì đổi tên

Bài thơ Nửa đêm tỉnh giác của Trần Đăng Khoa là một tác phẩm mang đậm dấu ấn của sự tinh tế trong việc miêu tả cảm xúc và thế giới xung quanh. Thơ của Trần Đăng Khoa luôn gắn bó với thiên nhiên và cuộc sống làng quê, nhưng đồng thời cũng lột tả được những chiều sâu của cảm xúc, những suy nghĩ nội tâm của con người. Bài thơ này không chỉ là một bài thơ mô tả cảnh vật mà còn là một cuộc trò chuyện với chính mình, một cuộc đối thoại giữa con người và thiên nhiên, giữa sự tĩnh lặng và sự thức tỉnh.

Không gian trong bài thơ là không gian của làng quê, gắn liền với thiên nhiên, cây cỏ, và các âm thanh đặc trưng của đêm. Thời gian diễn ra sự việc là vào lúc nửa đêm, khi mọi thứ dường như chìm trong sự im lặng và tĩnh mịch, nhưng qua cảm nhận của nhân vật trữ tình, thiên nhiên không hề tĩnh lặng. Thời gian "nửa đêm" gợi lên một không gian yên tĩnh, vắng vẻ, nhưng đồng thời lại là thời điểm tinh tế để cảm nhận sự sống trong tự nhiên.

Mở đầu bài thơ, Trần Đăng Khoa sử dụng những hình ảnh đơn giản mà gần gũi, "Nửa đêm em tỉnh giác / Bước ra hê em nghe". Chỉ với hai câu đầu này, tác giả đã tạo nên một không gian tỉnh lặng và sự thức tỉnh của nhân vật trữ tình. Từ "tỉnh giác" gợi lên trạng thái tỉnh táo, nhận thức rõ ràng về thế giới xung quanh. Nó thể hiện một cảm giác khác lạ, như thể nhân vật trữ tình đã bước ra khỏi một trạng thái mơ màng của giấc ngủ để nhìn nhận, cảm nhận sâu sắc thế giới.

Đặc biệt, âm thanh là một yếu tố quan trọng trong bài thơ, góp phần tạo nên không khí đặc biệt cho toàn bộ tác phẩm. Các âm thanh thiên nhiên được miêu tả một cách sống động và chi tiết, như tiếng "rì rì" của con sâu, "rì rầm" của rặng duối, hay tiếng "xôn xao" của đất trời. Những âm thanh này không phải là những âm thanh bình thường mà chúng như những tiếng thở, tiếng cựa mình của thiên nhiên, mang đến cảm giác như mọi vật xung quanh đều sống động và đầy năng lượng. Dường như tác giả muốn khẳng định rằng ngay cả trong đêm khuya vắng lặng, thiên nhiên vẫn không ngừng hoạt động, dường như có sự chuyển động, sự sống tiềm ẩn trong mọi vật.

Các âm thanh ấy được tái hiện qua những từ ngữ mang tính gợi cảm, như "thở cuối tưởng", "miệng đòi uống sương", hay "giản bí đỏ / Loảng vỡ ảnh trăng vàng". Những hình ảnh này không chỉ đơn giản là mô tả mà còn thể hiện sự quan sát tinh tế của tác giả đối với thế giới xung quanh. Tiếng thở của con sâu, tiếng "miệng đòi uống sương" của cây duối, hay tiếng chuột chạy trong vườn bí đỏ… tất cả đều mang những yếu tố siêu thực, khiến chúng ta cảm nhận rằng thiên nhiên đang sống động, đang nói chuyện với con người.

Bài thơ không chỉ là một bức tranh thiên nhiên sống động mà còn mang một chiều sâu triết lý, thể hiện sự thức tỉnh của con người trong một khoảnh khắc nhỏ bé. Mặc dù tất cả những hình ảnh trong bài thơ đều gắn liền với thiên nhiên và các yếu tố vật chất, nhưng qua đó, tác giả đã đưa ra một thông điệp sâu sắc về sự thức tỉnh và nhận thức rõ ràng về cuộc sống. Thông qua sự cảm nhận âm thanh, ánh sáng và sự chuyển động của thiên nhiên, nhân vật trữ tình trong bài thơ như đang nhìn nhận lại bản thân, suy ngẫm về sự sống và thế giới xung quanh.

Câu thơ "Một tiếng gì không rõ / Xôn xao cả đất trời" là điểm nhấn của bài thơ. Dường như tác giả muốn truyền tải một cảm giác hỗn độn, một sự xôn xao của vũ trụ, trong đó mọi thứ đều có sự liên kết với nhau. Thiên nhiên và con người không tách biệt mà luôn có sự tương tác, mỗi sự chuyển động của tự nhiên đều ảnh hưởng đến cảm xúc, suy nghĩ của con người.

Các hình ảnh cây cối và con vật trong bài thơ như một phần không thể thiếu để phản ánh sự sống động của thiên nhiên. Những hình ảnh này được sử dụng một cách ẩn dụ để thể hiện các trạng thái cảm xúc của con người. Cây cau "bức quả", "phành phạch quạt liên hồi", hay "hàng chuối vườn em" đều là những hình ảnh thể hiện sự sống, sự vươn lên, sự phản kháng của thiên nhiên trước sự tĩnh lặng. Những con chuột chạy trong vườn bí đỏ, hay những âm thanh lạ kỳ khác khiến chúng ta cảm nhận rằng thiên nhiên luôn đầy ắp những bất ngờ và luôn chuyển động không ngừng.

Bài thơ Nửa đêm tỉnh giác của Trần Đăng Khoa không chỉ là sự miêu tả thiên nhiên mà còn là sự kết hợp giữa cái riêng (cảm giác của nhân vật trữ tình) và cái chung (thiên nhiên vũ trụ). Mặc dù bối cảnh thiên nhiên là quen thuộc và gần gũi với con người, nhưng qua cái nhìn của tác giả, mọi thứ trở nên sống động, kỳ diệu và đầy ẩn ý. Sự hòa quyện giữa thiên nhiên và cảm xúc của con người tạo nên một bản nhạc huyền bí, nhẹ nhàng mà cũng đầy sâu lắng.

Bài thơ Nửa đêm tỉnh giác của Trần Đăng Khoa là một tác phẩm nghệ thuật sâu sắc, thể hiện sự hòa quyện giữa thiên nhiên và cảm xúc con người. Qua những hình ảnh sinh động, âm thanh đặc trưng và sự thức tỉnh của nhân vật trữ tình, tác giả không chỉ phản ánh vẻ đẹp của thiên nhiên mà còn khơi dậy những suy ngẫm về cuộc sống, về sự tương tác giữa con người và thế giới xung quanh. Bài thơ mang lại cho người đọc một cảm giác về sự sống không ngừng nghỉ của tự nhiên và cũng là lời nhắc nhở về sự tỉnh thức, về sự nhạy bén trong việc cảm nhận cuộc sống.

NẾU CÒN THIẾU, SAI THÌ MONG BẠN SỬA VÀ GÓP Ý CHO MÌNH NHÉ

Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
0/5 (0 đánh giá)
thumb up 0
thumb down
0 bình luận
Bình luận

Nếu bạn muốn hỏi bài tập

Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút

Ảnh ads

CÂU HỎI LIÊN QUAN

FQA.vn Nền tảng kết nối cộng đồng hỗ trợ giải bài tập học sinh trong khối K12. Sản phẩm được phát triển bởi CÔNG TY TNHH CÔNG NGHỆ GIA ĐÌNH (FTECH CO., LTD)
Điện thoại: 1900636019 Email: info@fqa.vn
location.svg Địa chỉ: Số 21 Ngõ Giếng, Phố Đông Các, Phường Đống Đa, Thành phố Hà Nội, Việt Nam.
Tải ứng dụng FQA
Người chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Đào Trường Giang Giấy phép thiết lập MXH số 07/GP-BTTTT do Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 05/01/2024
Copyright © 2023 fqa.vn All Rights Reserved