Trong cuộc đời của mỗi con người, chắc hẳn ai cũng từng trải qua những khoảnh khắc khó khăn, thử thách mà cuộc đời mang đến. Tuy nhiên, sau tất cả, nơi duy nhất mà chúng ta có thể trở về và tìm thấy sự an ủi, động lực đó chính là vòng tay ấm áp của mẹ. Tình mẫu tử - một tình cảm thiêng liêng, cao quý mà không gì có thể sánh bằng. Nó là nguồn cảm hứng bất tận cho nhiều nhà văn, nhà thơ, và đã xuất hiện trong rất nhiều tác phẩm văn học, bao gồm bài thơ "Mẹ tôi" của Nguyễn Mỹ Hạnh.
Bài thơ "Mẹ tôi" được sáng tác vào năm 2008, khi tác giả đang là sinh viên năm nhất đại học. Dù chỉ là một bức thư tưởng tượng gửi cho mẹ, nhưng nó chứa đựng những tình cảm chân thành và sâu sắc của người con gái xa nhà gửi đến mẹ. Qua từng câu chữ, chúng ta cảm nhận được nỗi nhớ thương da diết của người con gái khi phải sống xa gia đình, cùng với lòng biết ơn và sự trân trọng đối với những hy sinh thầm lặng của mẹ.
"Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày
Quê hương là đường đi học
Con về rợp bướm vàng bay."
Những câu thơ trên đã vẽ nên một bức tranh đẹp đẽ về quê hương, nơi chôn rau cắt rốn của mỗi người. Đó là nơi mà chúng ta sinh ra, lớn lên và gắn bó với những kỷ niệm tuổi thơ tươi đẹp. Quê hương còn là nơi chứa đựng tình yêu thương vô bờ bến của mẹ, là nguồn động viên, tiếp sức cho con trên con đường phía trước.
Trong bài thơ, tác giả đã khéo léo lồng ghép những hình ảnh quen thuộc của làng quê Việt Nam như cánh đồng lúa, hoa sen, tiếng ru à ơi của mẹ,... để miêu tả vẻ đẹp bình dị, mộc mạc của quê hương. Đồng thời, tác giả cũng thể hiện nỗi buồn man mác khi phải xa rời quê hương, xa rời vòng tay ấm áp của mẹ.
"Con yêu mẹ bằng ông trời
Rộng lắm không bao giờ hết
Tình mẹ rộng lớn như vũ trụ
Biết đâu hết được bờ bến."
Tác giả đã so sánh tình yêu của con dành cho mẹ với những hình ảnh to lớn, bao la như ông trời, tình mẹ rộng lớn như vũ trụ, xanh thẳm. Điều này nhằm nhấn mạnh sự vĩ đại, vô tận của tình mẫu tử, đồng thời khẳng định rằng tình yêu của con dành cho mẹ cũng mênh mông, bao la như vậy.
Tuy nhiên, điều đặc biệt ở đây là tác giả sử dụng ngôi kể thứ nhất, thay vì ngôi thứ ba như trong truyện ngắn. Việc này giúp cho độc giả cảm nhận được trực tiếp những suy nghĩ, cảm xúc của nhân vật trữ tình, từ đó dễ dàng đồng cảm và hòa mình vào câu chuyện hơn. Ngoài ra, việc sử dụng ngôi kể thứ nhất cũng góp phần làm tăng tính chân thực, gần gũi cho tác phẩm.
Bên cạnh đó, tác giả còn sử dụng những từ ngữ giản dị, gần gũi nhưng giàu sức gợi hình, gợi cảm. Ví dụ như cụm từ "rộng lắm không bao giờ hết" đã giúp người đọc hình dung được sự bao la, vô tận của tình mẹ. Hay như hình ảnh "hoa sen trắng" đã gợi lên vẻ đẹp thanh tao, thuần khiết của quê hương, đồng thời cũng ẩn dụ cho vẻ đẹp tâm hồn của người phụ nữ Việt Nam.
Thông qua bài thơ "Mẹ tôi", tác giả muốn nhắn nhủ tới chúng ta rằng hãy luôn yêu thương, kính trọng cha mẹ, hãy luôn nhớ rằng cha mẹ là người yêu thương chúng ta vô điều kiện, là nơi nương tựa vững chắc nhất khi chúng ta gặp khó khăn. Hãy dành nhiều thời gian bên cạnh cha mẹ, bởi thời gian trôi nhanh, và chẳng mấy chốc chúng ta sẽ phải trưởng thành, rời xa vòng tay ấy. Khi đó, niềm vui, nỗi buồn, sự thành công hay thất bại của cuộc đời đều sẽ trở thành động lực để chúng ta phấn đấu vươn lên.
Tóm lại, bài thơ "Mẹ tôi" của Nguyễn Mỹ Hạnh là một tác phẩm hay, giàu ý nghĩa nhân văn. Tác phẩm đã nhắc nhở chúng ta về công lao to lớn của cha mẹ, đồng thời khơi gợi trong mỗi người tình yêu thương, sự biết ơn đối với đấng sinh thành.