câu 1: - Phương thức biểu đạt chính: Tự sự
câu 2: - Nhân vật chính : Bác Lê .
- Cảm nhận : Là một người phụ nữ tần tảo , chịu thương chịu khó , yêu thương con hết mực .
câu 3: Các từ láy có trong đoạn văn bản trên là: chắc chắn, răn reo, lụp xụp, chen chúc, lúc nhúc, tươm tất, chật vật, khó khăn, tinh sương, sung sướng, lạnh như, lả đi, thâm tím, manh áo, thịt, tím lại, ấm áp, ấp ủ
câu 4: Câu văn "Nhưng đến mùa rét, khi các ruộng lúa đã gặt rồi, cánh đồng chỉ còn trơ cuống rạ dưới gió bấc lạnh như lưỡi dao sắc khía vào da, bác Lê lo sợ, vì không ai mướn bác làm việc gì nữa" sử dụng biện pháp tu từ so sánh. Tác giả so sánh "gió bấc lạnh" với "lưỡi dao sắc", tạo nên hình ảnh ẩn dụ mạnh mẽ, giúp người đọc dễ dàng hình dung sự khắc nghiệt, tàn nhẫn của thời tiết mùa đông.
Phép so sánh này góp phần tăng sức gợi hình, gợi cảm cho câu văn, khiến người đọc cảm nhận rõ ràng hơn nỗi khổ cực, sự bất lực của bác Lê trước hoàn cảnh khó khăn. Đồng thời, phép so sánh cũng thể hiện sự thương cảm sâu sắc của tác giả dành cho nhân vật chính.
câu 5: - Theo em, nhà văn đã thể hiện sự thương xót, đau đớn trước số phận bất hạnh của nhà mẹ Lê nói chung và của người nông dân Việt Nam thời bấy giờ nói riêng.
- Nhận xét: Tình cảm này rất đáng quý trọng bởi nó xuất phát từ tấm lòng yêu thương, trân trọng của tác giả dành cho những người nông dân lao động nghèo khổ.