04/04/2025

04/04/2025
04/04/2025
Nguyễn Thị Hải YếnNgày xưa, giữa một phố cổ nhỏ ven sông, có một quán cà phê cũ kỹ mang tên "Nhà Quê". Quán không nổi bật giữa những tòa nhà cao tầng lấp ló sau những con đường sầm uất, nhưng đối với những ai đã từng bước vào, nó như một cánh cửa mở ra một thế giới khác – một thế giới nơi thời gian chậm lại, nơi những tiếng cười nhẹ nhàng và những kỷ niệm xưa cũ vẫn lắng đọng như mùi thơm của cà phê.
Quán được mở bởi một người đàn ông đã già, mái tóc bạc trắng như mây trời. Ông tên là Quân, người từng có một thời tuổi trẻ hoài bão, đầy ắp những ước mơ, nhưng giờ đây lại chọn sống trong một không gian yên tĩnh, tách biệt khỏi sự xô bồ của cuộc sống hiện đại. Ông không nói nhiều, nhưng mỗi lời nói của ông đều khiến người ta cảm thấy như đang chạm vào một phần ký ức quý giá, xa vời của những năm tháng vàng son.
Một chiều thu, khi ánh sáng nhẹ nhàng nhuộm vàng mặt đất, tôi bước vào quán cà phê ấy. Mùi cà phê đậm đà ngay lập tức bao trùm lấy tôi, như thể tôi đã từng quen thuộc với hương vị này từ lâu. Những chiếc ghế gỗ mộc mạc, những bức tranh xưa treo trên tường, và tiếng nhạc cổ điển nhẹ nhàng từ chiếc máy hát cũ đã tạo nên một không gian huyền ảo, đầy hoài niệm. Quân, chủ quán, ngồi ở một góc, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể đang đắm chìm trong những suy tư xưa cũ.
"Cháu muốn uống gì?" Quân hỏi, giọng ông chậm rãi nhưng ấm áp.
"Cháu muốn thử cà phê đặc biệt của quán," tôi đáp, ngồi xuống một chiếc bàn gần cửa sổ. Ánh chiều lấp lánh qua những tấm kính mờ, ánh sáng như vẽ lên những đường nét kỳ lạ trên mặt bàn gỗ.
Quân gật đầu, rồi bước ra phía quầy pha chế. Một lát sau, ông trở lại với một ly cà phê đen đặc, bề mặt nhấp nhô những bọt nhỏ li ti. Tôi nhìn vào ly cà phê, cảm giác như mình đang nhìn vào một phần ký ức của chính mình, những ngày đã qua nhưng vẫn không bao giờ phai mờ.
Khi tôi thưởng thức từng ngụm cà phê, hương vị của nó không chỉ đơn giản là đắng hay ngọt. Nó như một sự kết hợp tinh tế của những cảm xúc, những câu chuyện xưa cũ mà tôi chưa bao giờ biết, nhưng lại cảm nhận được rõ ràng. Một ngụm cà phê, như thể tôi đang lắng nghe một câu chuyện mà đã lâu lắm rồi không còn ai kể nữa.
"Cháu có biết không," Quân lên tiếng, "cà phê này đã được pha chế từ những hạt cà phê đặc biệt, giống như một thời chúng ta đã sống. Đôi khi, cuộc sống không cần phải vội vã, không cần phải tìm kiếm một điều gì đó to lớn. Chỉ cần cảm nhận từng khoảnh khắc, tận hưởng những gì mình có, như thưởng thức một ly cà phê này."
Tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của ông, như thể ông đang chia sẻ một bí mật nào đó, một bí mật của thời gian và ký ức.
Ngồi đó, tôi cảm nhận rõ ràng rằng, mỗi ngụm cà phê không chỉ là sự tiếp xúc với hương vị, mà còn là một cuộc hành trình vào quá khứ, một cách thưởng thức những gì đã qua. Từng giọt cà phê, từng âm thanh nhẹ nhàng của những chiếc lá ngoài cửa sổ, tất cả như là một phần của một câu chuyện mà không ai có thể kể lại đầy đủ. Nhưng tôi, trong khoảnh khắc này, đã thực sự trải nghiệm nó.
Và khi tôi rời quán, không khí mát mẻ của buổi chiều thu như khắc sâu vào tâm trí, tôi biết rằng "Nhà Quê" sẽ luôn là một phần ký ức đẹp trong hành trình cuộc sống, như một nơi để quay về khi cần tìm lại những giá trị xưa cũ trong thế giới đầy xô bồ này.
Vang bóng một thời, dù chỉ là một thoáng qua trong dòng chảy của thời gian, vẫn mãi là một ký ức ngọt ngào, như ly cà phê đậm đà trong một quán nhỏ ven sông.
Nếu bạn muốn hỏi bài tập
Các câu hỏi của bạn luôn được giải đáp dưới 10 phút
CÂU HỎI LIÊN QUAN
Top thành viên trả lời