Dat2705
Khoảnh khắc xúc động nhất trong cuộc đời em
Trong cuộc sống, có những khoảnh khắc tuy giản dị nhưng lại khắc sâu vào tâm hồn ta, khiến ta xúc động mãnh liệt và không thể nào quên. Đối với em, khoảnh khắc ấy chính là ngày em nhận ra công lao vô bờ của mẹ qua một câu chuyện đơn giản nhưng đầy ý nghĩa.
Hôm đó, trời mưa rả rích, mẹ em vừa đi làm về. Trên tay mẹ là chiếc giỏ xách đầy rau củ và thực phẩm mua ở chợ. Bộ quần áo lao động của mẹ ướt sũng, còn đôi giày thì lấm lem bùn đất. Nhìn mẹ bước vào nhà, em thấy rõ sự mệt mỏi hiện hữu trên khuôn mặt mẹ, nhưng mẹ vẫn cười nhẹ khi thấy em. Dường như cơn mưa nặng hạt hay công việc mệt nhọc không làm mẹ chùn bước, chỉ vì mẹ muốn gia đình em có một bữa cơm ngon, một cuộc sống đủ đầy.
Khoảnh khắc ấy khiến tim em nghẹn lại. Em nhớ về những lần mẹ thức khuya dậy sớm, lo lắng cho từng bữa ăn, từng bộ quần áo đến trường của em. Mỗi buổi sáng, mẹ là người dậy đầu tiên, chuẩn bị mọi thứ để em bắt đầu ngày mới. Và mỗi tối, mẹ lại lặng lẽ kiểm tra bài vở của em trước khi đi ngủ. Tất cả những điều mẹ làm, từ nhỏ nhặt đến lớn lao, đều xuất phát từ tình yêu vô điều kiện của mẹ dành cho gia đình.
Khi em đỡ lấy chiếc giỏ xách từ tay mẹ, một cảm giác lạ lùng trào dâng trong em. Đó không chỉ là sự biết ơn mà còn là nỗi ân hận vì đôi khi em đã vô tình làm mẹ buồn lòng. Có những lúc em nóng giận vô cớ, trách móc mẹ vì những điều nhỏ nhặt. Nhưng mẹ chưa bao giờ trách lại em, mẹ chỉ im lặng và mỉm cười. Giờ đây, khi nhận ra những hy sinh thầm lặng của mẹ, em thấy mình thật sự nhỏ bé và cần phải thay đổi.
Đêm hôm đó, em không ngủ được. Những hình ảnh về mẹ cứ hiện lên trong tâm trí. Từng nếp nhăn trên trán mẹ, từng vết chai trên đôi bàn tay gầy guộc của mẹ đều kể một câu chuyện về những năm tháng vất vả. Em ngồi bên bàn học và viết một lá thư gửi mẹ. Trong thư, em xin lỗi mẹ vì những lần vô tâm, đồng thời bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc. Lá thư không dài, nhưng từng câu chữ là tất cả những cảm xúc chân thành nhất từ đáy lòng em.
Sáng hôm sau, em đặt lá thư trên bàn ăn, nơi mẹ thường ngồi. Khi mẹ đọc lá thư, em lặng lẽ nhìn mẹ từ xa. Mẹ mỉm cười, đôi mắt mẹ ánh lên niềm hạnh phúc. Khoảnh khắc ấy, em nhận ra rằng không có điều gì trên đời này quý giá hơn tình yêu thương và sự hy sinh của mẹ. Từ đó, em tự nhủ mình phải sống tốt hơn, trưởng thành hơn để không phụ lòng mẹ.
Đây là khoảnh khắc đã thay đổi cách nhìn của em về cuộc sống và giúp em hiểu rằng, tình yêu gia đình là điều thiêng liêng nhất mà mỗi chúng ta cần trân trọng