Tình mẫu tử - một chủ đề bất tận trong văn học và nghệ thuật, luôn mang đến những cung bậc cảm xúc đa dạng cho người đọc và người xem. Trong kho tàng văn học Trung Quốc, tác phẩm "Cúc áo của mẹ" của tác giả Nhất Băng qua ngòi bút tinh tế đã mang đến cho chúng ta một cái nhìn sâu sắc về tình mẫu tử thiêng liêng. Tác phẩm này đã khiến tôi không khỏi xúc động trước tình yêu thương vô bờ bến của người mẹ và sự hối hận muộn màng của người con.
Tác phẩm xoay quanh câu chuyện về một cậu bé tên Đại Sơn và người mẹ tần tảo, hi sinh hết mình vì con. Vào ngày lễ mừng thọ 60 tuổi của bà nội, Đại Sơn được mẹ đưa đến dự. Tuy nhiên, cậu bé lại mặc chiếc áo cũ rách, khiến mẹ cậu cảm thấy buồn rầu. Mẹ Đại Sơn đã cố gắng tiết kiệm từng đồng để có thể mua cho con chiếc áo mới mặc trong dịp đặc biệt này. Thế nhưng, vì sơ suất, chiếc áo mới ấy đã bị rách mất một chiếc cúc. Điều này khiến Đại Sơn cảm thấy xấu hổ và giận dỗi mẹ. Cậu bé không hiểu được nỗi vất vả, sự hi sinh của mẹ, chỉ chăm chăm vào cảm giác xấu hổ nhất thời.
Trong buổi lễ hôm ấy, khi nhìn thấy chiếc áo rách của con trai, bà nội đã rất tức giận. Bà cho rằng mẹ Đại Sơn không biết dạy dỗ con cái, khiến cậu bé trở nên nghèo khổ, thiếu thốn. Điều này khiến mẹ Đại Sơn vô cùng tủi nhục, bà lặng lẽ bỏ về nhà. Đến khi Đại Sơn trưởng thành, anh mới hiểu rõ mọi chuyện. Anh càng hiểu thấu nỗi lòng của mẹ bao nhiêu, lại càng cảm thấy ân hận bấy nhiêu. Anh quyết định lên đường tìm kiếm mẹ, mong muốn được gặp lại mẹ và nói lời xin lỗi.
Khi Đại Sơn tìm kiếm mẹ khắp nơi, anh bắt gặp một cụ bà đang ngồi đan áo giữa trời đông giá rét. Khi nhìn thấy chiếc áo bông cũ kỹ mà bà đang đan, anh chợt nhớ đến chiếc áo mẹ đã may cho mình. Không chần chừ thêm giây phút nào, anh chạy đến bên bà và hỏi: "Bà ơi, bà có phải là mẹ của con không?". Hóa ra, vì quá đau buồn và ân hận, Đại Sơn đã quyết định lên núi ẩn tu. Anh không dám quay về nhà, sợ phải đối mặt với mẹ. Anh cứ sống như vậy cho đến khi trưởng thành, rồi quyết định lên đường tìm kiếm mẹ.
Khi nghe Đại Sơn hỏi, cụ bà mỉm cười hiền hậu, gật đầu xác nhận. Đại Sơn ôm chầm lấy mẹ, hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Anh nghẹn ngào nói: "Mẹ, con là đứa con bất hiếu, làm mẹ phải đau khổ suốt bao năm qua. Con thật đáng trách!". Cụ bà cũng rơi nước mắt, vỗ về an ủi con trai: "Con đừng tự trách mình nữa. Mẹ rất vui vì con đã trở về bên mẹ".
Sau đó, cụ bà lấy ra một chiếc áo mới, chiếc áo mà bà đã đan trong suốt thời gian qua. Đó là một chiếc áo len màu nâu, được đan rất tỉ mỉ và cẩn thận. Cụ bà khoác chiếc áo lên người Đại Sơn, nhẹ nhàng cài từng chiếc cúc áo. Đại Sơn cảm nhận được sự ấm áp và tình yêu thương vô bờ bến của mẹ. Anh ôm chặt lấy mẹ, khóc nức nở.
Câu chuyện "Cúc áo của mẹ" tuy ngắn gọn nhưng đã mang đến cho người đọc những rung động sâu sắc về tình mẫu tử thiêng liêng. Hình ảnh người mẹ tần tảo, hi sinh hết mình vì con đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng mỗi người. Đồng thời, câu chuyện cũng nhắc nhở mỗi chúng ta cần biết trân trọng tình yêu thương của mẹ, bởi đó là món quà vô giá mà mỗi người đều may mắn được sở hữu.