Xuân Quỳnh (1942 - 1988) thuộc thế hệ các nhà thơ trưởng thành trong thời kì kháng chiến chống Mĩ cứu nước. Thơ Xuân Quỳnh là tiếng nói của một tâm hồn phụ nữ giàu lòng trắc ẩn và khao khát hạnh phúc bình dị đời thường, được thể hiện bằng một giọng điệu gần gũi, mộc mạc, đậm đà. Phong cách nghệ thuật thơ Xuân Quỳnh có sự thống nhất trong sự đa dạng, phong phú và có những nét riêng biệt với các nhà thơ khác.
Thơ Xuân Quỳnh mang vẻ đẹp giản dị, gần gũi, thân thuộc như chính cuộc sống hằng ngày. Những hình ảnh, ngôn từ trong thơ đều là những hình ảnh, ngôn từ quen thuộc, dễ hiểu, không sử dụng nhiều biện pháp tu từ, không có những triết lí sâu xa. Điều đó khiến cho thơ Xuân Quỳnh đến gần hơn với độc giả, ai cũng có thể tìm thấy bản thân mình trong những vần thơ ấy.
Bên cạnh đó, thơ Xuân Quỳnh còn mang tính hướng nội, thiên về tâm trạng cá nhân. Nhà thơ thường bộc lộ trực tiếp những cảm xúc, suy nghĩ của mình về cuộc đời, tình yêu, tình mẫu tử,... Một số bài thơ tiêu biểu cho phong cách này là "Sóng", "Thuyền và biển", "Tự hát".
Ngoài ra, thơ Xuân Quỳnh còn có tính trữ tình công dân. Bên cạnh những bài thơ về tình yêu, gia đình, nhà thơ còn viết về những vấn đề xã hội, đất nước. Những bài thơ này thường thể hiện tinh thần trách nhiệm, ý thức công dân cao cả của nhà thơ đối với cộng đồng, đất nước. Một số bài thơ tiêu biểu cho phong cách này là "Mùa hoa doi", "Hoa cỏ may", "Gió Lào cát trắng".
Phong cách nghệ thuật thơ Xuân Quỳnh là sự kết hợp hài hòa giữa cái tôi cá nhân và cái ta chung. Cái tôi cá nhân được thể hiện qua những cảm xúc, suy nghĩ chân thật, gần gũi, nhưng vẫn gắn liền với những vấn đề xã hội, đất nước. Điều đó tạo nên sức hấp dẫn đặc biệt cho thơ Xuân Quỳnh, khiến cho thơ bà luôn có sức sống mãnh liệt, trường tồn cùng thời gian.