Trong cuộc sống này, chúng ta luôn được dạy rằng muốn thành công thì phải nỗ lực hết mình, cố gắng vươn lên bằng tất cả khả năng của bản thân. Nhưng đôi lúc, trên bước đường trưởng thành ấy, ta chợt nhận ra rằng mình cần phải học thêm một bài học nữa, đó là "cho đi". Bàn tay mở rộng mới nhận được hoa hồng, bàn tay nắm chặt sẽ không có gì. Đó là quy luật của cuộc sống.
Vậy thế nào là "cho"? Cho ở đây không đơn thuần là trao tặng những vật chất như cơm ăn, áo mặc hay tiền bạc mà nó bao hàm cả sự chia sẻ về mặt tinh thần, sự đồng cảm, lòng tốt. Khi ta nhìn thấy một bà lão già yếu nhưng vẫn phải bán vé số ngoài đường, ta thương xót, rút hầu bao và đưa cho bà lão vài trăm, đó là "cho". Khi ta thấy một cậu bé mồ côi đang xếp chiếc hộp carton để xin tiền, ta ngồi xuống cạnh em, lắng nghe câu chuyện của em và khẳng định với em rằng cuộc sống vẫn rất đáng tin yêu, đó cũng là "cho". Cho đi không chỉ mang lại niềm vui cho người nhận mà còn đem lại sự thanh thản cho người cho.
Xã hội ngày nay phát triển quá nhanh, quá vội vã, con người cứ bị cuốn theo dòng chảy ấy mà ít khi ngừng lại nhìn xem xung quanh còn biết bao mảnh đời cần được giúp đỡ. Hãy thử tưởng tượng bạn đang lái xe trên đường phố Hà Nội đông đúc, bạn thấy một bà cụ đang đứng bên vỉa hè, trông bà lạc lõng và bơ vơ, bạn rẽ vào lối đó, dắt bà qua đường để bà sang bên kia nhận tiền lương hưu của mình, rồi bạn vội vàng lên xe, lao đi để kịp giờ làm. Chỉ cần một chút thời gian của bạn thôi, đã khiến cho bà cụ vui vẻ, hạnh phúc, và khiến cho bản thân bạn ấm áp, thanh thản. Vì vậy, đừng ngần ngại mà hãy cho đi khi có thể.
Cho đi không chỉ là trao tặng vật chất mà còn là trao tặng tình cảm, sự đồng cảm, thấu hiểu. Có những người, họ thiếu thốn về vật chất thì gia đình, nhà nước, xã hội đã giúp đỡ họ bằng cách này hay cách khác rồi. Nhưng đối với họ, thứ mà họ thiếu nhất chính là tình thương, là sự quan tâm, là sự sẻ chia từ cộng đồng. Chúng ta vẫn thường nghe thấy đâu đó câu nói: "Tiền có thể mua được nhà nhưng không thể mua được tổ ấm", "Tiền có thể mua được thuốc nhưng không thể mua được sức khỏe", "Tiền có thể mua được đồng hồ nhưng không thể mua được thời gian", ... Quả đúng là như vậy, tiền bạc dù có nhiều đến mấy mà không có tình yêu thương, không có sự sẻ chia thì cuộc sống vẫn chỉ là vô nghĩa, là trống rỗng mà thôi.
Vì vậy, mỗi người trong chúng ta hãy mở rộng tấm lòng mình hơn, hãy dành thời gian để quan tâm tới những người xung quanh, hãy cùng nhau tạo nên một cộng đồng đoàn kết, vững mạnh. Hiện nay, có rất nhiều chương trình truyền hình thực tế đã tuyên truyền rất tốt cho phong trào này như "Cặp lá yêu thương", "Việc tử tế", ... Mỗi bạn sinh viên hãy cố gắng tham gia thật nhiều các hoạt động từ thiện, ủng hộ, quyên góp cho những người kém may mắn hơn trong cuộc sống. Và hãy nhớ rằng, cho đi không phải để mong nhận lại, mà là để trái tim ta được rộng mở và gần gũi hơn với nhau.
Khi cho đi, ta không chỉ nhận được sự thanh thản, an yên trong tâm hồn mà còn nhận được sự kính trọng, biết ơn từ người nhận. Đôi khi, chính những hành động nhỏ bé của ta lại là nguồn động lực to lớn giúp họ vượt qua khó khăn, nghịch cảnh. Vì vậy, hãy cứ cho đi, bởi vì cho đi là còn mãi!